An Hỷ nhắm mắt lại, tâm niệm phật dù đang nức nở. Không gian bỗng im lặng hết cả khi Lý Ân bịt mắt lại. Và rồi..
"Cạch"
Dính ngay hồng tâm là quả táo, An Hỷ bình an vô sự. Gia Ly đến đỡ con người chỉ còn xác mà hồn đã biến mất kia.
- An Hỷ, thấy không? Đã bảo rằng ngươi sẽ không sao mà.
- Thần còn sống sao..? Hay.. đây là tiên giới rồi?
- Ngươi không sao. Vẫn còn sống, còn sống mà.
Gia Ly bật cười đỡ y lại chỗ cũ và tiếp tục xem họ diễn nghệ. Bỗng đang giữa chừng, có một tên hống hách nghịch thượng đẩy người xung quanh ra và đến gần Lý Ân, y phục cũng rất đẹp có lẽ là nam tử của quan nào đó. Nghe những người bên cạnh nói thì biết y là trưởng nam của quan huyện tri phủ tên Hào Minh Sang. Luôn ỷ về chức tước phụ thân nên rất hống hách cao ngạo. Hắn luôn đi gạ gẫm những tiểu cô nương nhà lành, nếu họ không vâng lời sẽ bức ép. Không biết bao nhiêu người rất oán hận, căm ghét hắn.
- Đã kết thúc rồi sao? Vị tiểu cô nương này. Ta còn chưa được thưởng nghệ của nàng. Liệu có thể làm lại lần nữa?
Chợt hắn nắm lấy tay Lý Ân vuốt ve như muốn giở trò xấu, Gia Ly nhìn còn thấy khó chịu chứ đừng nói đến những người thân của Lý Ân. Để tránh khích thêm xung đột Lý Ân nhẹ nhàng rút tay lại và thuận theo lời hắn, dù mới đến nhưng Lý Ân đã nghe loáng thoáng vài điều về hắn.
- Tiểu nữ chấp thuận lời ngài, chẳng hay công tử muốn tự nguyện hay là đồng nô của ngài ?
- Chỉ cần chấp thuận là được, nơi đây ồn ào quá. Hay là về tư gia của ta mà từ từ phô diễn nhỉ ?
Hắn cười càng lúc càng vô sỉ, biết rõ là có ý đồ xấu. Không hiểu sao Lý Ân chấp nhận, đệ đệ của nàng có chạy ra cản nhưng không ngờ bị người của hắn cản lại đẩy ra. Nàng gắng nhịn xuống cơn giận chứ cũng không dám làm gì, chỉ bảo họ đợi mình trở về. Gia Ly vì trướng mắt tên cẩu nhân đó mà cũng lén đi theo sau.
- Nương nương, người đi cũng đã lâu. Nên trở về hoàng cung rồi.
- Đợi, ta giải quyết xong chuyện này sẽ trở về.
Không ngờ rằng Lý Ân ranh mãnh hơn Gia Ly nghĩ, nàng thuận lời không phải là vì sợ hắn phá, mà vì khi về đến tư gia sẽ trộm hết gia sản của hắn. Nàng rất nhanh, thân thể linh hoạt và võ công đủ để hạ rất nhiều kẻ ngán đường. Nhưng không ngờ vì lo cho tỷ tỷ của mình. Đệ của nàng lại đến canh và bị bắt được, biết trong tay họ giữ mạng của đệ đệ mình. Lý Ân đành buông tay chịu trói.
- Mỹ nhân ơi mỹ nhân, nàng nghĩ bản thân tài giỏi ? Dám hạ hết người của ta. Hừ, một lát đừng trách ta mạnh bạo.
Phụ thân của hắn cũng ở đó, đường đường là quan tri huyện. Lại giương mắt nhìn hài tử mình lộng hành nghịch thượng vẫn nhàn nhã uống trà. Lý Ân nghiến răng tỏ rõ căm ghét. Nhưng rồi vẫn bị lôi vào ngự thất.
- Ả rất khó chịu, một lát hưởng xong. Thì quăng vào kho, để những kẻ ả vừa động thủ, thay phiên trả thù.
Đệ đệ của Lý Ân nghe lời chúng nói mà vừa lo sợ vừa muốn bảo vệ tỷ tỷ nên vùng vẫy xông lên. Xém chút bị đánh chết thì cổng chính mở ra, có người bước vào. Gia Ly vào trong trước thì đảo mắt nhìn ngắm xung quanh một lượt.
- Ha.. Hào Gia Phủ này cũng thật lớn nhỉ, bên trong chắc có nhiều thứ quý giá lắm. Ta có thể vào xem không?
- Ngươi là ai ?
Minh Sang nhìn thấy Gia Ly tuỳ tiện như thế, có chút cáu gắt.
- Tiểu sinh chỉ là khách vãng lai. Nghe nói ở đây có một thứ rất thú vị nên muốn ghé xem thử thực hư thế nào.
- Tầm phào, Hào Phủ là nơi ngươi muốn đến thì đến sao? Cút đi, đừng để ta phải động thủ.
Gia Ly dùng chiết phiến gõ gõ nhẹ môi mình ngẫm nghĩ, rồi nhanh cước bộ đến xếp phiến vả thật mạnh vào mặt hắn. Minh Sang nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bình sinh chưa từng có ai dám đánh hắn như thế này.
- NGƯƠI?!?
Gia Ly vả mạnh thêm một cái nữa.
- Ta làm sao? Ta cái gì?
Tiếp tục thêm một cái, những người ghét hắn, nhìn Gia Ly cứ đánh thế này cũng thấy mát lòng mát dạ.
- Ngươi dám đánh ta ?!? Những hai cái?
Vừa dứt câu là liên hoàn tát, đến độ da mặt hắn đỏ lự và tím bầm cả lên nhưng Gia Ly vẫn không dừng.
- Không những hai lần, ta đánh đến khi miệng ngươi không mở ra nổi thì thôi.
An Hỷ đứng cùng thị vệ nhìn Gia Ly, y bật cười khoái chí vì không ngờ lại có tên ngu ngốc xui xẻo thế này. Đã làm càn thì thôi, còn chọn đúng ngày vương hậu vi hành. Giờ bị đánh đến tối mặt tối mày. An Hỷ vỗ vỗ vai thị vệ bên cạnh, chỉ tay về hướng Minh Sang đang bị đánh, cười nói.
- Đấy, đây là vương hậu của đại quốc Đông Ấn đấy. Nổi giận lên là đánh không trượt phát nào.
Minh Sang ngã xuống đất, hắn tức giận vì bị đánh vô cớ. Hắn bật dậy tuốt lấy thanh kiếm trưng trên bàn, định quay sang hướng Gia Ly thì nhanh như cắt có kẻ nào đó đá mạnh vào tay hắn đến mức gãy cổ tay. Thanh kiếm chưa được làm gì đến Gia Ly đã bị hất ra xa, đúng là thị vệ được đào tạo nghiêm khắc có khác, đến cả đến gần vương hậu nửa bước cũng không thể chứ đừng nói đến rút kiếm. Tội phạm thượng này rõ phải bị chặt tay.
- Ngươi được chọn một ngón bị cắt đi.
Thị vệ giẫm lên cổ tay vừa bị thương của hắn. Rồi đặt mũi kiếm cạnh ngón áp út chưa cần hắn chọn thì đã cắt.
- Này, đủ rồi. Đánh như thế cũng đủ, đừng cắt.
Gia Ly không muốn nhìn thấy cảnh máu chảy, thị vệ dù biết rằng phải làm nhưng cũng không thể kháng lệnh Gia Ly nên đành dừng lại. Nghe tiếng la ồn ào, phụ thân của Minh Sang lại bước ra thì thấy hài tử của mình bị đánh nằm lê lết trên sàn. Nhất thời tức giận, y gọi rất nhiều lính đến như muốn bắt Gia Ly đền tội.
- Gọi đông như vậy, là muốn họ chôn các ngươi sao?
An Hỷ bước đến gần Gia Ly. Nghĩ được đứng cạnh vương hậu nên thái độ y khác hẳn, giọng điệu khiêu khích Hào Gia.
- Các ngươi rốt cuộc là ai? Lại dám đến đây gây chuyện ? Còn đánh nam tử ta như thế này ?
- Ngài là Huyện Chi Phủ, Hào Bành Phát?
- Chính là ta.
Thị vệ đứng dậy, đến gần rút ngân bài ra đưa trước mặt lão ta. Trên ngân bài khắc rõ 6 chữ "Lĩnh thị vệ nội đại thần" còn có ấn ký của vương thượng. Lão ta bất giác run rẩy quỳ xuống dập đầu, những lên lính hoang mang nhìn nhau không hiểu gì.
- Thị vệ..triều đình ở đây.. vậy chẳng lẽ.. y .. y là..
Giọng hắn run sợ vì nhận ra được danh phận của Gia Ly. Cậu cũng không ngại giấu nữa. Gia Ly kéo nhẹ chốt của miếng vải trắng đang cột trên trán cậu, nhìn thấy rõ hình mẫu đơn. Như không còn nghi ngờ gì. Lão ta bảo tất cả quỳ xuống.. nghẹn từng cơn gắng nói rõ.
- Khấu kiến ..vương hậu.. vạn tuế vạn tuế..vạn vạn tuế.
- Cái gì? Hắn..là vương hậu ?
- Ngươi ngây ra làm gì? Nương nương không phải vương hậu thì là cao tổ phụ ngươi sao ?
Gia Ly dùng phiến đánh nhẹ vào miệng An Hỷ, quá lời rồi. Sao lại đưa Gia Ly lên đến hàng đó chứ.
- Như lời ta đã nói ban đầu, ta muốn đến đây xem một thứ.
- Thưa người muốn xem thứ gì? Thần lập tức dâng lên cho người.
- Ta muốn xem lá gan của các ngươi. Mau dâng cho ta xem ?
- Thưa vương hậu.. cái này ..
Gia Ly tiến đến ghế mà thường chỉ có Hào lão gia mới được ngồi, ngồi xuống.
- Thiên hạ đồn các ngươi không sợ gì cả, ỷ quyền lộng thế. Không xem ai ra gì và luôn bức người khác. Đúng không ?
- Thần đã biết sai rồi thưa vương hậu, thần sẽ sửa đổi. Xin người tha ...
- Tha mạng cho ngươi? Để rồi ngươi lại tiếp tục? Lời ngươi đáng giá đến mức có thể khiến ta tin tưởng thật sao?
- Xin vương hậu tha mạng, xin vương hậu tha mạng.
- Thả người các ngươi đang bắt ra, còn nữa đem hết toàn bộ gia tài của Hào Phủ chia cho những cô nương mà ngươi từng hại. Kháng lệnh sẽ chu vi tam tộc, ngươi rõ ?
- Thần.. rõ thưa vương hậu. Đa tạ nương nương tha mạng.
Gia Ly đoạn dừng lại, hình như không phải xử thế này. Nếu muốn y hoàn toàn tuân theo phải có thánh chỉ, vì vẫn còn đang luyện trở thành vương hậu nên có nhiều điều phải làm theo quy củ. Nghĩ rồi cậu phải nhanh trở về hoàng cung rồi viết thì tốt hơn. Gia Ly xua tay tựa như ý cho phép họ đứng dậy rồi đi đến ngự thất đón Lý Ân, đệ đệ của nàng khi nãy bị đánh đến ngất xỉu. An Hỷ lay dậy rồi cũng mau đến gặp tỷ tỷ. Biết Gia Ly là ân nhân của mình, nàng quỳ xuống tỏ lòng biết ơn.
- Đa tạ ân nhân cứu giúp, ơn nghĩa này Lý Ân nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp.
- A.. không cần đâu, nàng đứng lên đi. Bình an là tốt, ta đã dạy dỗ hắn một trận nên nàng không lo bị hiếp đáp nữa.
- Tiểu nữ có thể hỏi cao danh quý tánh của ân nhân?
Gia Ly nhớ đến điều An Hỷ nói, không thể gọi thẳng tên của Vương Hậu nên đành tìm một cái tên khác.
- Trác Kỳ, tên của ta.
Nhất thời không nghĩ được gì thì cái tên này lại gợi lên trong đầu, hình bóng của Tần Minh khi gọi cái tên này cũng hiện theo khiến tâm cậu có chút dao động.
- Trác Kỳ ân nhân, liệu tiểu nữ có thể gặp lại ngài mà báo ân?
- Không cần, dù sao ta cũng không ở đây. Nếu nàng thích gì thì cứ lấy, coi như lộ phí đi đường cho đoàn. Yên tâm vì hoàn toàn sẽ được phép lấy.
Gia Ly phì cười ôn hoà rồi cũng chào, nhanh rời đi. Đã một canh giờ, chắc Khắc Hoàng cũng sắp hồi Tư An Điện, Gia Ly phải nhanh về, khác với những gì cậu nghĩ. Rằng xuất cung không ai hay thì ...
Vừa vào đến ngọ môn, hai cung nữ mà thường hầu cho Yên Chi chạy đến bật khóc nức nở quỳ xuống cầu xin Gia Ly cứu mạng.
- Vương hậu nương nương, xin người cứu mạng Tài Nhân. Xin người cứu mạng tài nhân.
Được biết, không ngờ khi Gia Ly rời đi không lâu, Khắc Hoàng đến tìm lại không thấy, vốn ngài không phải là người có thể bình tĩnh khi giận, ngài tàn nhẫn ra lệnh. Đem tất cả những người liên can đến việc Gia Ly xuất cung hay nhìn thấy Gia Ly xuất cung mà không cản, đến cổng Ngọ Môn dùng trượng đánh đến khi Gia Ly trở về, ngài vô tình đến mức không nghĩ đến họ sẽ chết trước khi Gia Ly về, vì nếu ra giới hạn trượng thì đã tốt ... đằng này lại..
Cũng may Gia Ly đến kịp lúc kêu dừng, họ chỉ bị đánh bằng trượng nhỏ, người đánh cũng không dùng lực quá mạnh, chỉ bị thương nằm nghỉ vài ngày sẽ khỏi. Dù có chút nhân từ trong đó, nhưng cũng vẫn rất quá đáng. Gia Ly hậm hực nhanh đến Tiền Triều, Khắc Hoàng nghe tiếng quân lính thi lễ với Gia Ly bên ngoài thì biết ngay cậu đã trở về.
- Nương nương.. xin đợi đã, người không thể vào khi chưa được phép của vương thượng. Thưa nương nương.
- Để y vào.
Khắc Hoàng gác bút, tạm để tấu chương sang một bên và nhìn dáng vẻ đang tức giận của Gia Ly. Y phục thường dân cậu đang vận cùng với tóc bị gió thổi đến rối khiến ngài vừa muốn trách mắng vừa buồn cười, đã là vương hậu nhưng lại không hề chú ý đến chức vị bản thân dù luôn bị nói rất nhiều lần.
- Vương hậu của ta xuất cung có thấy vui không?
- Dù có vui thì cũng bị ngài phá hỏng cả. Vương thượng, thật sự phải tàn nhẫn như vậy? Nếu em hồi cung trễ một bước có phải họ đều sẽ bị đánh đến chết không?
- Điều đó tuỳ thuộc vào em, Gia Ly. Ta chưa từng nhắc đến em có thể tự ý rời cung mà không có lệnh ta. Dù có, em nghĩ ta sẽ để em đi ?
Khắc Hoàng từ tốn, đứng dậy và rời khỏi ngai vàng của mình, bước xuống tầng thang đến gần Gia Ly. Ngài vén nhẹ lọn tóc trước mặt cậu ra sau tai, định cúi xuống hôn thì không ngờ cậu lại tránh.
- Em sẽ không ở Tư An Điện hôm nay và những ngày khác, mong vương thượng chấp thuận.
Ngài nhíu mày, bắt đầu có chút khó chịu. Trước đây thì không nói, hiện tại cậu đã là người của ngài, hoàn toàn thuộc về ngài. Những thái độ bất kính dám né tránh này vẫn giữ được sao? Ngón tay ngài siết nhẹ cằm cậu giữ cố định, trầm giọng cảnh cáo.
- Đừng lặp lại điều này lần hai. Ta là tôn của em, em nên nhớ.
Gia Ly mắt dần ứa nước vì bất mãn, nhìn thấy cậu uỷ khuất sắp khóc. Ngài cũng trở nên yếu lòng mà dịu dàng hôn lại nơi ngài muốn hôn nhất
- Ta đã suýt mất em một lần, nên Gia Ly, đừng để ta phải lo lắng nữa.
Nghe lời này lại khiến Gia Ly cảm thấy có lỗi, suy nghĩ kĩ lại cậu cũng có phần sai. Gia Ly gật đầu và ôm lấy ngài hôn đáp.
- Vương hậu hồi cung có đem gì cho ta?
- Kẹo hồ lô, bánh mật, bánh dẻo ngọt.
Gia Ly vốn biết Khắc Hoàng ghét nhất là đồ ngọt và hoàn toàn không thể ăn được. Những món đó cũng chỉ là nói trêu ngài.
- Được, nếu em bồi ta ăn. Ta sẽ ăn
Ngài hôn lên trán cậu, nhẹ miết lấy triền miên yêu thương. Gia Ly bật cười, rõ ngài không thể ăn được, vậy mà còn bảo cậu bồi thì sẽ ăn. Cảm giác được chiều chuộng khiến cậu dần quên đi phải bực tức với ngài.