- Vương hậu nương nương. Trời đã sáng, người mau thức để kịp đến bến thuyền.
Tĩnh Cang đối với danh phận của Trác Kỳ rất kính trọng, một chút biểu hiện khinh thường cậu là nam nhân cũng không có. Dù rằng không thể hiểu vì sao Trác Kỳ lại được vương thượng sủng ái đến mức phong hậu.
- Bá bá cứ cư xử như lúc trước, xin đừng gọi tiểu sinh là vương hậu.
- Hạ nhân không thể trực tiếp gọi tên người, đó là khi quân phạm thượng, trời nhất định sẽ diệt lão nô.
- Vậy thì chỉ đừng gọi khi có người khác xung quanh.
- Tuân lệnh người.
Mộc Âm, Mộc Tử đều đã chuẩn bị xong hành trang. Chỉ cần lên đường chứ không chần chừ gì, bỗng Lý Ân phát hiện không thấy Nhị Bát đâu, nàng cùng mọi người tìm kiếm xung quanh, một lát sau quay lại. Ai cũng lắc đầu khiến nàng càng lo lắng. Nhất Bát bảo đệ đệ xin đi vào rừng hái nấm hương, sẽ nhớ đường đuổi theo trước khi trời tối. Bảo họ đừng lo, Lý Ân cốc đầu cậu vì cậu ngốc. Sao lại không cản khi Nhị Bát muốn đi, nhỡ đâu là gặp nguy hiểm.
Chợt, có tiếng loạt soạt trong bụi cây. Kèm theo là tiếng ngựa hí rất dữ dội như có rất nhiều người đang hướng chạy đến đây.
- Tiếng này..
Trác Kỳ khựng người đứng nghe ngóng. Như phát hiện ra gì đó, cậu lo lắng cực độ. Đến mức run rẩy..
- Là ngựa của triều đình.
Lý Ân hét lên khi vừa nghe thấy tiếng một lúc một gần.
- ÂN NHÂN ! CHẠY ĐI.
Trác Kỳ do dự việc để họ lại và một mình bỏ đi, cậu không nhẫn tâm nhìn họ làm ma chết thay. Biết Trác Kỳ lo cho Đoàn, Lý Ân kéo cậu đẩy lên ngựa, dùng dây cương thúc ngựa chạy đi.
- Ngài yên tâm. Tiểu nữ sẽ biết cách ứng phó, ngài ở lại mới khiến chúng thần khó bảo toàn mạng.
Trác Kỳ thuận theo Lý Ân, cậu nắm dây cương thúc ngựa. Ngựa vừa hí một tiếng không biết từ đâu có cung tên bắn đến một phát hạ ngã ngựa. Suýt soát lấy cả mạng Trác Kỳ, ngựa ngã khiến cậu mất đà rơi mạnh xuống đất, khó có thể chạy ngay được vì đau. Từ đằng xa, có thể nhìn rõ Khắc Hoàng mặc hoàng binh giáp, xuất cung đi tìm vương hậu về. Ngài vô tình đến mức đã ngắm mũi tên giá như dính chân Trác Kỳ thì cậu sẽ không chạy được nữa, như vậy thì quá tốt rồi. Dù vậy vẫn có chút không đành lòng nên mới bắn ngựa.
- Vương thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.
Những người xung quanh vừa nhìn thấy Khắc Hoàng, mặt cắt không một giọt máu. Run rẩy diện kiến trước vương thượng. Những người trong đoàn đều bị bắt trói lại. Khắc Hoàng xuống ngựa, nhưng không hề nhìn đến Trác Kỳ.
Lý Ân còn tự hỏi làm sao vương thượng để biết đường tìm đến đây, thì Nhị Bát chen qua quân lính, còn ôm rất nhiều ngân lượng trong tay.
- Tỷ tỷ, đệ thật sự có rất nhiều ngân lượng.
- NHỊ BÁT!
Lý Ân tức giận hét lên một tiếng khiến Nhị Bát giật mình, cậu mím môi gắng tìm lời biện hộ cho việc mình làm cũng không biết nên nói gì.
- Vương thượng hứa sẽ tha mạng, còn ban nhiều ngân lượng.. Y không phải kẻ thù bị truy giết mà là Vương Hậu.. đệ có gì không phải chứ?
- Đệ nghĩ thật sự sẽ được tha mạng sao!?!
Nghe Lý Ân nói, Nhị Bát vẫn cố chấp cho rằng mình đúng. Cậu chạy đến trước vương thượng, quỳ xuống tâu hỏi.
- Vương thượng, người đã hứa là sẽ tha mạng có đúng không?
Khắc Hoàng gật đầu, Nhị Bát hí hửng quay lại định lên tiếng nói với Lý Ân thì..
- Tha mạng ngươi, còn tất cả đều phải chém.
Lệnh vừa dứt, quân lính rút đao xử trảm tại chỗ. Trác Kỳ hoảng sợ, cậu chạy đến níu tay ngài. Hết mực cầu xin Khắc Hoàng..
- Đừng..xin ngài đừng chém họ! Ta sẽ theo ngài về mà..đừng !
Trác Kỳ thậm chí quỳ xuống, khiến những quân lính đang thi hành lệnh đều phải ngay lập tức quỳ theo cậu. Không một ai dám đứng thẳng trong khi vương hậu của họ đang quỳ cả.
- Xin ngài..ta sẽ theo ngài về..ta sẽ về mà..
Mặt y cúi thấp đến mức gần như chạm đất cầu xin, Trác Kỳ thật sự vô vọng khi muốn rời khỏi đây. Hoàn toàn không có cách để thoát lãnh thổ rộng lớn này. Khắc Hoàng nhìn xuống cậu, tâm một chút cũng không động. Chỉ hỏi một câu trước khi tiếp tục ban lệnh.
- Em là ai ?
Trác Kỳ nắm chặt tay lại thành nắm, siết chặt đến mức lòng bàn tay đỏ thẫm. Một lát sau đáp lời..
- Gia.. Ly.
Khắc Hoàng hất tay, tựa ý tha mạng cho tất cả họ. Quân lính bắt đầu rời đi, họ đem kiệu đến đưa Trác Kỳ vào, và hồi cung. Riêng phần Nhị Bát sau khi được tha mạng, cậu nghĩ rằng mọi chuyện sẽ theo ý mình. Nào ngờ cả Đoàn Thiên Lộ trên dưới đều giận đến mức, không còn muốn giữ quan hệ gì với cậu nữa. Họ bảo Nhị Bát đem theo đồng vàng rác rưởi đó mà sống cuộc đời hằn mong muốn. Họ không muốn dùng những đồng phản bội ân nhân cứu mạng mình mà có. Nhị Bát khóc rất nhiều.. nhưng không ai nghe cậu nữa.
Đã vài ngày trôi qua không có động tĩnh gì ở An Tư Điện, Mục Linh có nghe thoáng qua cung nữ nói rằng vương hậu đã trở về. Không cần đoán cũng biết Trác Kỳ sẽ bị trừng phạt nặng như thế nào, Khắc Hoàng ngoài thượng triều thì một bước cũng không rời Tư An Điện, hiếm khi ngài có chuyện phải rời khỏi Điện một lát, Mục Linh tranh thủ thời cơ đó đến xem Trác Kỳ thế nào, vốn biết khi cậu nhớ lại mọi thứ thì người Trác Kỳ căm hận nhất chính là Mục Linh, nhưng cũng đáng thương hại nhất chính là Mục Linh. Không biết rằng cậu sẽ đối xử với nàng thế nào nếu nàng đột ngột đến thế này? Chửi bới, nhục mạ thậm chí là dùng đến bạo lực?
- Để ta vào trong.
- Thưa thần nữ, thật sự lệnh của vương thượng. Ngoài ngài, không ai một bước được phép vào trong.
Cánh cửa đã có người canh gác vậy mà vẫn dùng xích khoá chốt lại. Đây là ngự thất của vương hậu hay là chuồng giữ một con thú hoang? Nếu Khắc Hoàng không đến, thì cả ánh đèn Trác Kỳ cũng không được thấy chứ đừng nói đến ánh sáng bên ngoài.
- Ta chỉ gặp nương nương một lát, vương thượng không để tâm đến. Các ngươi còn cản sao?
- Chuyện này..
- Để nàng ấy vào.
Khắc Hoàng từ đằng sau đi đến, điệu bộ nhàn nhã, thư thái không vẻ gì là thay đổi như lúc Trác Kỳ trốn, như thể Gia Ly của ngài vẫn còn. Nghe lệnh của vương thượng, họ dùng khoá mở, đẩy cửa ra mời Mục Linh. Đúng là bên trong cả một khe hở nhỏ nhất của ánh sáng cũng không thể lọt vào, chỉ một màu đen mịt phủ kín không gian, cả người đang ở ộđâu cũng không thể nhìn rõ. Vừa bước vào, có mùi gì đó rất tanh, hoà lẫn mùi tanh của máu và chút gì đó ngấy xộc đến tận não. Suýt khiến Mục Linh buồn nôn đến nơi, nhưng vẫn gắng nhịn xuống. Đây là nơi nghỉ của một vương đây sao ? Đến khi dần trấn tĩnh, nàng mới phát hiện ra hoá ra là tinh dịch.. mỗi ngày đều được dọn dẹp một lần. Nhưng mà... như thế này thật sự quá sức tưởng tượng rồi. Dù là mỗi ngày đều dọn nhưng mùi vẫn nồng thế này, rốt cuộc Khắc Hoàng đã "trừng phạt" Trác Kỳ bao nhiêu lần một ngày ? Đến khi quen dần với bóng tối, thì nàng có thể nhìn được xung quanh. Trác Kỳ đang nằm trên giường, thân ảnh nhỏ bé nấp sau tấm màn bạc trong vắt phủ từ trần xuống, trên người không có y phục, thứ duy nhất Trác Kỳ có là tấm lụa tơ tầm mỏng để che, nghe tiếng bước chân. Trác Kỳ chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt trông tiều tuỵ, đôi mắt ngây thơ thường ngày hay gặp giờ chỉ vươn một nỗi buồn sâu thẫm, dưới mắt cũng có những vầng thâm.. hình như đã nhiều ngày không thể ngủ. Mỗi đêm, à không hầu như mỗi khắc Vương thượng ở cạnh cậu, là đều bị làm đến mức không còn gì có thể bắn nữa.
- Ai đó?... Vương thượng, ngài đem ai đến đây sao?
- Một bằng hữu cũ của em, nào Gia Ly, đến gần đây.
Trác Kỳ như một con rối không cảm xúc chỉ biết nghe theo lời Khắc Hoàng, cậu bước xuống, đi từng bước như một cái xác không hồn lướt qua Mục Linh đến chỗ Khắc Hoàng, khi cậu đến gần có thể thấy những lằn đỏ của dây trói in thành nhiều đường, nhiều vết đan vào nhau dày đặc rướm máu. Cũng có vài vết bầm phân rãi từ vai đến cổ tay, Mục Linh tròn mắt ngạc nhiên đến sững người. Trác Kỳ đã trải qua đoạ đày của địa ngục nào vậy.. Đến mức cậu không còn để ý đến được cảm xúc của bản thân nữa. Cổ họng Mục Linh đau rát muốn phát ra lời mắng chửi nhưng lại cực nghẹn vì hoảng sợ nhân tính tàn độc của Khắc Hoàng..
- Vương thượng.. ta không muốn gặp ai hết. Ngài bảo y trở về đi.. Ta muốn..
Trác Kỳ nép vào lòng Khắc Hoàng, nói những lời ngài muốn nghe. Ngoan ngoãn là một Gia Ly, cậu choàng tay qua cổ ngài kéo xuống, cả hai quấn quít chìm đắm trong vị ngọt của mật dịch trong khoang miệng nhau mà không để tâm một chút đến Mục Linh.
- TRÁC KỲ!
Mục Linh chạy đến, nàng nghiến răng. Dồn hết tất cả tức giận, khinh bỉ, thương hại một lần tát thật mạnh vào mặt Trác Kỳ đến mức khoé môi cậu chảy máu. Khắc Hoàng không kịp phản ứng chỉ có thể cản được lần thứ hai nàng định tát thêm. Nàng lớn giọng quát, đây là lần đầu tiên có một Mục Linh tức giận như vậy tồn tại.
- Ngươi nhìn lại bộ dạng của chính mình đi? Sống không bằng chết. Nếu ngươi chết thì còn tốt hơn vạn lần bộ dạng bây giờ. Trác Kỳ mà ta biết đâu rồi? Thằng khốn như ngươi sao lại phải trở nên đáng thương hại như vậy hả?!?
Ánh mắt Khắc Hoàng trầm xuống tích từng chút tức giận vì những lời của Mục Linh khiến nàng có chút do dự nếu tiếp tục nói, Trác Kỳ khi nghe hết, chỉ đáp một câu cho những lời nhục mạ đó. Câu này, khiến Mục Linh sẽ nhớ mãi đến lúc chết. Mà dù có chết.. cũng không bao giờ tha thứ cho bản thân.
- Ai là người đã biến ta trở thành thế này?
Trời kéo mây bỗng đổ cơn mưa. Trên đường trở về Điện Thờ, bản thân như đang bị trừng phạt bởi những gì đã làm. Sự thất vọng, hối hận, đau đớn bóp nát tâm nàng. Không một ai che ô cho nàng, không ai dìu bước nàng. Không người nào ở cạnh, chỉ có cơn mưa trút liên tục trên vai tạo đau nhói chi chít. Dù bao nhiêu hối hận có chất thành núi, lấp đầy biển thì cũng...
Có thể quay đầu lại được hay sao ?
.....
"Marry, cậu đang đọc gì vậy ?"
"Cậu sinh ra ở Trung Quốc, vậy cậu đã từng nghe về thứ gọi là "Duyên Tiền Định" chưa?"
"Nhân duyên do trời định sẵn. Tôi có từng nghe thoáng qua như vậy."
"Nhân duyên không do trời định. Do bản thân mỗi người có duyên không thành từ kiếp trước, hoặc vô tình tạo ra nghiệp duyên. Khi chuyển sinh, sẽ tìm đến người đã từng để trả duyên."
"Như cậu nói đó là nợ duyên, duyên do trời định cũng khác. Nhưng tôi lại không tin rằng có những duyên này tồn tại. Một kiếp cách nhau cả ngàn năm. Không thể nào có thể tìm lại nhau, cũng không gì chắc chắn họ có thể lại yêu nhau như đã từng."
"Thật ra.. có một dòng tộc tồn tại từ rất lâu. Từ đời này qua đời khác trong thầm lặng. Việc của họ là nối dây những người có tiền kiếp nợ duyên. Tìm nhau và thành đôi một lần nữa, họ luôn tuân theo sự sắp xếp đã có. Chỉ nối dây tơ cho đôi nhân tình và chờ đợi."
"Tại sao cậu tự dưng lại nói đến những chuyện khó hiểu này?"
"Tôi vừa phát hiện.. mình chính là người đời thứ mười chín của dòng tộc này.. Tôi là.."Người dẫn duyên"