Mộng nấu ăn rất ngon, tuy không giỏi bằng mẫu thân hắn, tài nghệ của hắn vấn rất cao.
Mộng Cơ cầm trên tay chiếc chảo đặt lên bếp, ngọn lửa cháy, nhà hắn vẫn phải dùng bếp lửa.
Hắn dùng dao cắt miếng thịt, cắt thêm vài lát hàng, hắn cũng nhặt thêm rau ở sau nhà.
Hắn đứng đấy mà làm bữa trưa cho đệ đệ cùng mẫu thân hắn.
Sau ít lâu trôi qua.
Mộng Cơ đặt hết đồ ăn lên bàn, đợi mẫu thân của hắn trở về, hắn bước tới ngồi xuống.
Mộng Cơ ngồi đấy, đợi chờ mẫu thân hắn, không biết qua bao lâu.
Một người phụ nữ bước đến trước cửa, nàng là mẫu thân Mộng Cơ.
Thiếp Mai, mới quay trở lại, nàng vừa mới tan công việc. Mệt mỏi mà bước về nhà.
Đứng trước cửa chính, nàng ngửi được mùi thơm của thịt, trong lòng tự nhủ, nhi tử của ta là nữ nhân thì bây giờ ta có cháu bồng a.
Nàng gõ cửa, mở cửa rồi bước vào nhà, nàng tiện tay đặt đồ sang bên giá đỡ.
Bước đến bên Mộng Cơ ngồi xuống ăn cơm, hắn đã chuẩn bị đầy đủ cho mẫu thân.
Mộng Cơ thấy mẫu thân mở cửa bước đến cũng nói: “Mẫu thân người quay trở về!”
Thiếp Mai, cũng cười mà ngồi xuống trả lời hắn: “Lâu lắm mới thử tài nghệ của ngươi a để mẫu thân ta nếm thử!”
“Mẫu thân cứ ăn, người làm việc có mệt không?” hắn từ từ hỏi han mẫu thân.
Nàng cũng không đáp trả, mà đứng dậy bước đến bên tủ lấy ra một cốc nước.
Nàng quay lại ngồi xuống nói: “Ta không có mệt, nhi tử đừng lo thái quái!”
“Ta không có việc gì, ngươi cứ cố gắng học, sau này cho ta sống ở nơi khang trang là được a!”
Nàng thở dài nói, Mộng Cơ cũng gắp cho nàng miếng thịt rồi lặng lẽ không nói lời nào.
Mà tiếp tục bữa ăn, hắn biết mẫu thân hắn đã phải làm việc vất vả,khi hắn thấy mẫu thân bước vào nhà.
Trên tay nàng tay bị sướt, mẫu thân hắn rốt cuộc làm công việc gì a.
Mộng ăn xong, đặt trên bàn nhìn mẫu thân đang ăn cơm, hắn không biết rằng hôm nay là lần cuối cùng hắn được gặp mẫu thân.
Thiếp Mai dùng bữa xong, nàng định thu dọn mà, Mộng Cơ đứng dậy tiến đến nói.
“Mẫu thân để ta!”
Hắn cầm trên tay, chén cơm thừa mà dọn đi, sau khi dọn dẹp hắn tiến đến sau lưng mẫu thân hắn.
Đập đập lưng cho nàng, hắn làm vậy để cho nàng đỡ mệt mỏi, giải tỏa tâm lý.
Hắn vừa đập đập vừa bóp vai nàng nói: “Mẫu thân, người nên nghỉ ngơi đi!”
Thiếp Mai, cũng giải tỏa được tâm lý, nàng đứng dậy. Làm Mộng Cơ thả tay ra.
Nàng bước đến bên cạnh phòng của nàng, mở cửa mà tiến vào. Nàng không trả lời nhi tử của mình.
Nàng rất mệt, nên đã nằm xuống ngủ thiếp đi. Mộng Cơ thờ ơ đứng đấy.
Thất thần ít lâu, hắn cũng tiến đến phòng ngủ của mẫu thân, tiến vào trong phòng.
Hắn kéo mền lên, rồi cúi đầu hôn má mẫu thân.
Rồi bước ra khỏi phòng, mà tiến đến phòng của hắn, hắn nằm gục xuống giường.
Không hiểu, tại sao thiên đạo lại bất công với hắn, gia tộc đã nghèo khó.
Phụ thân hắn cũng bị tai nạn mà mất đi, mẫu thân ngày qua ngày cũng đâm đầu vào công việc.
Thời gian rảnh mới có thể nấu ăn cho hắn, hắn cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi bao lâu.
Trong thời gian hắn ngủ thiếp đi, đã có nhiều truyện xảy ra, mà hắn không hề hay biết.
Bên này Thiếp Mai đang đi trên đường trở về, nàng tiến đến con ngõ hẻm.
Một chiếc xe tải, tốc độ cao lao tới, tài xế vì uống say xỉn, mà không kiềm chế được tay lái.
Thiếp Mai nhìn sang, thấy một ánh sáng tiến đến, rồi nàng bị hất lên không trung rơi xuống.
Nàng nằm đấy, mắt vẫn mở ra, nhưng đã không còn ý thức được nữa, nàng chưa muốn chết, nàng muốn nói rời cuối cùng với nhi tử của nàng.
Đệ đệ của Mộng Cơ vừa lúc tan học, chạy về nhà thấy cảnh này, hắn khóc chạy về nhà nói cho ca ca biết.
Còn bên này.
Khi Mộng Cơ tỉnh dậy, trời đã mập mờ tối, hắn mở lên chiếc máy tính, mở lên game yêu thích của hắn mà chơi.
Mộng Cơ mải mê mà nhìn nhân vật yêu thích của mình rồi tắt máy tính, hắn còn nhiều việc nên không thể chơi a.
Hắn bước xuống phòng, không thấy ai trong phòng hay bếp núc cả.Hắn tiến đế phòng mẫu thân, cũng không thấy nàng.
Mộng Cơ nghe tiếng gõ cửa, tiến đến trước cửa mở cửa thì thấy đệ đệ hắn đứng trước định mở cửa.
Đệ đệ hắn nói: “Ca mẫu đang nằm máu chảy trên con ngõ."
Đệ đệ của hắn khóc lóc, dùng tay lau nước mắt, thở dốc nói.
Mộng Cơ nghe vậy, cấp tốc chạy nhanh tới ngõ, hắn chạy đến.
Tiến đến gần ngõ, hắn thấy đám đông đang vây quanh.Hắn đẩy đám đông ra, thấy mẫu thân nằm trên tay một thiếu nữ.
Thiếu nữ, là bác sĩ vừa mới tan làm về nhà thấy cảnh trước mặt, liền tiến đến xem sét bệnh nhân, gọi cho đồng nghiệp tới ứng cứu.
Đám đông trong vài ngươi cũng gọi 115.
Mộng Cơ tiến đến quỳ xuống, cầm tay mẫu thân nước mắt không tự kiếm chế được mà rơi xuống
Đám đông vây quanh nói thầm: “Đây là nhị tử của Thiếp Mai, nàng ta ra đi quá sớm a.”
“Tài xế lái xe tốc độ cao, làm đâm chết mẫu thân của Mộng Cơ!”
"Tội cho một đứa nhỏ, còn nhỏ mà mất đi mẫu thân!"
Ngay trong đám đông hàng xóm ngay cạnh nhà, Mộng Cơ đẩy đám đông ra.
Nàng tiến đến, ôm lấy Mộng Cơ nói: “Mộng Cơ ngươi không cần phải kìm nén nữa, giải tỏa đi khóc thật lớn để giải tỏa đi tâm lý đau thương!”
Nàng không thể, không nói vậy bởi vì đây là mẫu thân của Mộng Cơ hắn mất đi nàng không thể nói, đừng bi thương cố lên được.
Nàng dơ tay xoa xoa đầu hắn, còn Thiếp Mai đã được xe cấp cấp cứu đưa đi bệnh viện.
Rời đi, chỉ để lại cảnh sát cùng vài đám đông vây quanh, tên mà đâm trúng mẫu thân hắn cũng bị bắt ngay sau đó.
Hắn vẫn ngồi quỳ ở đấy, vẫn được nữ nhân kia ôm trong lòng.
Hắn cùng nữ nhân này, quỳ ở đấy không biết trải qua bao lâu, mưa từng hạt từng hạt rơi xuống, đám đông cũng từng người từng người rời đi.
“Nên rời đi a, vụ án này thật tàn nhẫn!”
“Đứng rồi đúng rồi, tài xế thế nhưng thấy người vẫn không giảm tốc độ, gây nên đâm chết người!”
“Những mà không có chuyện của chúng ta, rời đi a.”
Đám đông giải tán, mưa rơi làm Mộng Cơ ướt át toàn thân, hắn vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Hắn đứng dậy nói: “Thiếp A di ngươi không cần lo lắng quá cho ta!”
“Ta ổn ta có thể quay về nhà, thay quần áo để đi thăm mẫu thân ta!”
Mộng Cơ đứng dậy rời đi.
Nữ nhân kia vẫn ngồi đấy, nàng nhìn bóng Mộng Cơ rời đi vào trong con hẻm.
Nàng thân là muội muội của Thiếp Mai, mà nhi tử của tỷ tỷ nàng lại không thể bảo vệ hắn được tốt.
Nàng luôn hỏi tại sao không giết nàng mà lại là tỷ tỷ của nàng, tỷ ấy còn nhi tử cần được chăm sóc.
Thiếp Khương, cũng không kìm được nước mắt mà rơi lệ, nàng đứng dậy cũng bước đi.
Mộng Cơ lúc này, hắn thân thể run run mở cửa mà bước vào phòng nằm ngục xuống.
Hắn biết, mẫu thân hắn không thể còn sống sau vụ pha chạm đó. Hắn không biết phải làm thế nào liệu thiếu đi mẫu thân hắn còn có thể sống tiếp?
Hắn đã không thể khóc, nước mắt hắn đã không còn, hắn khóc một quãng thời gian dài.
Mộng Cơ đã không thể khóc, hắn chỉ đành đứng dậy bước ra khỏi nhà ngồi trên chiếc xe đạp.
Rời khỏi nhà, hắn đạp nhanh tới bệnh viện, mưa càng ngày càng lớn gió thổi bay nhiều đồ vật.
Cũng không làm hắn giảm tốc độ, trên con đường đông đúc xe cộ.
Đối với hắn mà nói, đây chẳng còn ý nghĩa gì, đạp đi trên con đường quen thuộc.
Hắn vì tốc độ quá nhanh, cùng với việc gió thỏi không kìm nổi chiếc xe mà đã ngã xuống bên đường.
Thân thể bị ngã xuống, trầy xước hắn cũng không đáng ngại, định đứng dậy nhưng cơn đau nhức ập đến.
Thân thể hắn run run, hắn gập khiễng bước tới chiếc xe, đứng dậy lại đạp đi.
Mộng Cơ lần này hắn, đã không còn tốc độ nhanh nữa, hắn đi chậm rãi vì cơn đau nhức vẫn không tan đi, để lại hậu quả.
Mộng Cơ tiến đến bệnh viện, hắn nhảy xuống chiếc xe chạy nhanh vào phòng cấp cứu. Vài người ngồi đó liếc mắt nhìn hắn thân thể bị thương.
Không nói lời nào mà trực tiếp nói với bác sĩ, về thân thể bị sướt sát của hắn.
Ước được cầu hoa tươi.
[Ta đã quá bực tức, mới chỉnh sửa xong tự nhiên nhẫn nút thoát, bay ra ngoài mất hết tài liệu viết của ta⊙﹏⊙]
[Nên chap này sẽ có một số lỗi nha mọi người thông cảm, với lại còn có lỗi chính tả không để tại hạ còn biết sửa chữa]
[Mà tại hạ mới phát hiện, truyện viết không thể viết theo kiểu Hán Việt, truyện dịch mới có nên các đạo hữu đọc quen truyện dịch đọc truyện tại hạ mong thông cảm, mà cái này do tại hạ biết nên không nói là truyện viết không thể viết truyện Hán Việt]