Mộng Cơ cũng rời đi khỏi thành, phi hành về phía Ngọc Thanh Tông.
Không biết qua bao lâu.
Hắn cuối cùng cũng đến trước đỉnh núi, hắn bước vào trong nhà.
Thấy Tiêu Dao cùng Ngọc Chi đang ngồi ăn cơm, thấy hắn quay về cũng nói: “Ca ca (Phu Quân) ăn cơm thôi!”
Mộng Cơ thấy vậy, cũng ngồi xuống ăn cơm cùng hai nữ nhân, tuy đạt cảnh giới cao không cần ăn cơm, nhưng bởi vì thói quen, nên Tiêu Dao cùng Mộng Cơ đã quen việc này.
Sau khi ăn xong, Ngọc Chi lên giường để tu luyện, còn Tiêu Dao không biết đi đâu, không thấy trong phòng.
Hắn liền tới trước giường gọi Ngọc Chi: “Ngọc Chi ta có món đồ này muốn tặng ngươi!”
Hắn lấy từ túi trữ vật ra, một cái châm cái tóc màu vàng óng ả, đưa cho Ngọc Chi nói: “Tặng cho ngươi, tuy nó không đắt tiền nhưng mong ngươi nhận lấy!”
Ngọc Chi cũng đang tu luyện, nghe nói vậy cũng giật mình nhận lấy. Nàng gật đầu nói: “Cảm ơn!”
Mộng Cơ thấy đã tặng cho nàng liền, cúi người rời đi, Ngọc Chi thì cảm thấy hạnh phúc vì được người mình thích tặng quà, còn là châm cài tóc dành riêng cho nữ nhân, nam nhân ít khi dùng trừ nam cải nữ.
Nàng chân quý nó rồi cất đi, tiếp tục tu luyện, còn bên này Mộng Cơ không thấy Tiêu Dao đâu.
Hắn bước ra khỏi phòng, cũng không thấy nàng, hắn quyết định đi tìm xung quanh thử xem.
Khi hắn ra khỏi nhà bước đến bên đỉnh núi, bởi vì trên đỉnh núi có một nơi không cao, có đất đủ để xây nhà, còn đằng sau có một mỏm đá bên cạnh có một cái cây cũng đã lâu năm.
Tiêu Dao ngồi trên cành cây, mặt buồn nhìn mặt trăng, Mộng Cơ tiến đến hỏi: “Muội Muội sao vậy, có chuyện gì buồn sao?” Mộng Cơ ân cần hỏi han rồi ngồi xuống cạnh muội muội hắn.
Tiêu Dao thấy ca ca tới, cũng ủ rủ nói: “Ca ca ta muốn quay trở về nhà, ta cũng nhớ cha mẹ!” bởi vì nàng cũng không muốn dấu diếm ca ca làm gì cả, nên nói luôn ra ngoài.
Nàng nói là đều thật lòng, nàng muốn quay về thăm cha mẹ, nàng nhớ bọn họ, nàng khóc lóc nằm xuống chân ca ca.
Mộng Cơ cũng mặt bình tĩnh xoa xoa đầu nhỏ nàng nói: “Ca ca cũng nhớ cha mẹ, nhưng cha mẹ mất rồi, giờ chỉ còn hai huynh muội chúng ta!” Mộng Cơ cũng đành phải nói như vậy, bởi vì cha mẹ hắn đã mất.
Tiêu Dao khóc lóc nói: “Đúng vậy, cha mẹ đã mất rồi, chúng ta có nhà để về nhưng không có cha mẹ hay đợi chúng ta!”
Nàng vừa khóc vừa cười nói: “Ca ca nhớ không lúc nhỏ, chúng ta đi chơi, ca ca bởi vì cướp mất đóa hoa mà muội hái!”
“Để tặng cho mẫu thân, mà ca ca nỡ lòng nào cướp mất của muội, để cho muội đuổi theo ca ca!”
Nàng lau nước mắt: “Ca ca còn trêu đùa muội, cho muội vấp ngã làm muội chảy máu!”
Mộng Cơ gật đầu nói: “Chuyện đó ca ca xin lỗi!”
“Ca ca không sao đâu, chuyện đã qua rồi muội vẫn còn nhớ ngày đó, bởi vì làm muội bị thương.”
“Ca phải cõng muội về nhà, về đến nhà mẫu thân phụ thân thấy muội bị thương, rồi đánh huynh cấm túc huynh mấy ngày!”
Mộng Cơ: “Lúc đó ca bị cấm túc không được ăn cơm, muội lo lắng ca bị chết đói nên đã giấu diếm cha mẹ. Đưa bánh bao cho ca ca!” dù cho lúc đó hắn có tu vi không cần cơm nhưng vẫn phải giả đói.
Tiêu Dao lau nước mắt đi: “Lúc đó không có muội cho mấy cái bánh bao, không ca ca đói chết rồi đó!”
“Ừm!”
“Nhưng mà một năm sau mẫu thân phụ thân đã bệnh nặng mà mất đi, muội cảm thấy mất đi một thứ gì đó,mười năm sống trên thế giới này muội vẫn chưa biết mất đi thứ gì, muội rất là lo sợ!”
“Nếu một ngày ca ca mất đi, muội không biết phải sống như nào nữa!”
Mộng Cơ thấy nàng nói vậy, ôm nàng vào lòng nói: “Ca ca nhất định sẽ sống tốt, ở bên muội không bao giờ rời xa!”
Tiêu Dao nhắm mắt lại: “Muội cũng không muốn rời đi ca ca, muội thích ca ca.”
Nàng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, Mộng Cơ thấy vậy cũng nhìn nàng đưa tay lên lau nước mắt của nàng, còn sót lại.
Hắn cũng bi thương, bởi vì sống kiếp thứ 2 có một gia đình hạnh phúc, nhưng không ai ngờ cha mẹ kiếp thứ 2 này lại mất sớm!
Hắn đã ở thế giới này, mười năm năm rồi mọi cảm xúc hắn đều trải qua, đau khổ, hạnh phúc có lúc buồn có lúc vui.
Nhưng nỗi buồn nhất, chính là mất đi phụ mẫu, để lại muội muội cho hắn lo.
Hắn muốn hận phụ thân mẫu thân, nhưng không thể bởi vì hai người đã yêu thương huynh muội bọn hắn rất rất nhiều.
Hắn cũng sẽ bảo vệ muội muội thật tốt, nếu ai giám làm hại muội muội hắn, phải bước qua xác của hắn!
Hắn xoa đầu Tiêu Dao nói: “Muội còn nhỏ đã trải qua chuyện như vậy, ca ca xin lỗi vì không cho muội một gia đình bình thường như bao người khác!”
Hắn ôm nàng quay về nhà về nơi giường của nàng, đặt nàng xuống giường, hắn kéo chăn lên đắp cho nàng rồi rời đi.
Hắn ngồi trên cành cây, ngắm trăng nói: “Kiếp này, hảo hảo sống tốt không thẹn với lòng, sống lại một lần, chưa chắc có lần sau nên hảo hảo sống tốt đi.”
Hắn ngắm trăng hồi lâu, nằm trên cây ngủ thiếp đi tới sáng.
Sáng sớm hôm sau, hắn liền tiến tới trước cửa phòng của Tuyết Anh, nàng mở cửa ra liền thấy Mộng Cơ đứng trước cửa.
Mộng Cơ liền nói: “Tuyết Anh trưởng lão ta có thứ này muốn tặng cho ngươi!”
Hắn lấy ra từ túi trữ vật, vẫn là chiếc châm cài tóc nhưng màu này là màu nâu đỏ đưa cho Tuyết Anh nói: “Tặng ngươi, mong ngươi nhận lấy!”
Nói xong hắn liền chạy đi, về phía phòng Lăng Cô cùng Nhuận Thanh, Tuyết Anh lúc này.
Mặt nàng đỏ chót, lẩm bẩm cầm trên tay châm cài tóc nói: “Hắn hắn tặng tặng châm cài tóc cho ta ta!”
Tay run run nàng làm chiếc châm bằng gỗ rơi xuống đất, nàng thấy vậy cúi người xuống nhặt lên rồi chạy vào phòng đóng cửa lại.
Còn bên này Mộng Cơ trong lòng không khỏi sợ hãi nói: “Móa sợ chết ta rồi, tưởng nàng ta không nhận, may mà tặng nhanh rồi chạy, như vậy nàng ta khẳng định không thể trả lại haha ta đúng là thông minh.”
Hắn dùng tay dơ ngón like, rồi tiến đến phòng của Lăng Cô cùng Nhuận Thanh.
Sau ít lâu.
Hắn tiến đến trước cửa phòng, gõ cửa tiếng “Cốc cốc vang lên.” Lăng Cô đang ngồi chải tóc thấy vậy liền tiến đến: “Ai vậy!”
Mộng Cơ trả lời: “Lăng Cô là ta!”
“Mộng Cơ sao ngươi tới đây sáng sớm vậy có chuyện gì tìm ta sao?” Nàng mở của ra hỏi xem hắn tìm nàng có việc gì, Mộng Cơ cũng đã lấy 2 cái châm cài tóc ra từ túi trữ vật.
“Thật ra hôm qua ta có đi thành lân cận dạo chơi, mua một món đồ tặng ngươi cùng Nhuận Thanh!”
Hắn liền đưa cho Lăng Cô,Nàng nhận lấy, nàng cũng không bất ngờ vì nàng lúc nãy,nàng đi dạo thấy Mộng Cơ trước của phòng Tuyết Anh đang tặng nàng ta cái gì đó!
Nàng liền phát hiện, hắn tặng cho Tuyết Anh châm cài, nên liền lén lún quay về phòng, xem như không có chuyện gì xảy ra, cũng xem xem hắn có tặng nàng không.
Nàng nhận lấy, rồi cất vào trong nhẫn trữ vật. Mộng Cơ nói thêm: “Vậy Nhuận Thanh đâu rồi?” Lăng Cô từ tốn trả lời: “Nàng ta đang ngủ, chưa có dậy!”
Nhuận Thanh lúc này, chân trái đặt lên chăn chân kia đặt ra bên ngoài giường, ngủ mà nước miếng chảy ra gối, ngáy khò khò!
Làm cho Lăng Cô phải dùng linh khí, chặn hết âm thanh mới ngủ được.
Mộng Cơ lúc này nói thêm; “Vậy ngươi cho nàng một cây ta đi trước!” nói xong hắn rời đi.
Lăng Cô đứng đấy lẩm bẩm nói: “Ngươi còn biết tới bổn cô nương, ngươi mà quên mất ta cho ngươi nếm thử quyền của bổn cô nương mới học được ngày hôm qua!”
Nàng dơ bàn nay lên liền nắm chặt, Mộng Cơ đang bước đi cảm thấy đằng sau có sát khí, thân thể chủ động run run lên.
“Chuyện gì xảy ra có ma thú?” sao ta lại run thế này, hắn nên quay trở về phòng, cho an toàn.
Bởi vì truyện do người việt viết, nên có một số từ là từ việt nên mọi người đọc thông cảm.