Trong lòng Cung Trạch tự cân nhắc một phen: ’ tuy ta không quá cần những thứ này nhưng nếu dùng giấy chuyên dụng thì tác dụng của phù tụ linh sẽ cao hớn một chút. Nhưng không thể cao quá, cái cơ thể này không chịu nổi ’
Cung Trạch tiến tới hỏi Long Biên Thước: Long sư huynh vậy phù chú đạo học ở đâu, ta có thể lấy một ít giấy bút không?
Long Biên Thước bất ngờ: ta không ngờ Cung sư đệ lại có hứng thú với thuật phù chú đó.
Long Biên Thước lên giọng khuyên bảo: Cung Trạch sư đệ, ta nói mà dù thế nào cũng không thể mất niền tin vào cuộc sống được, đạo sư đều là người có kinh nghiệm chắc chắn dạy được cho đệ chút thành tựu sau này chắc chắn không chết đ.ói đâu phù tu đan tu đều rất giàu có…
Cung Trạch thầm than trong lòng:’ mẹ ta cũng không lải nhải nhiều như ngươi’.
Cung Trạch lập tức chuyển hướng Long Biên Thước: Long sư huynh phiền huynh đưa ta tới phù chú phòng.
Long Biên Thước sảng khoái đồng ý: được! Chúng ta đi.
đi bộ một đoạn đã tới nơi học phù chú đạo, lão sư ngồi ngủ gật học trò thì hý hoáy vẽ vẽ, không một tấm phù nào thành công, một đống giấy bị vứt lung tung bên ngoài.
Cung Trạch trong lòng thầm than ’ đám ngu ngốc này đúng là tốn tài nguyên mà, nhưng người chi tài nguyên còn ngu ngốc hơn’. nhưng rất nhanh lại thấy ’ nếu không có tên ngu ngốc chi tài nguyên đó thì bản tôn cũng không ở đây, coi như ngươi mèo mù vớ cá rán đi’.
Bước vào bên trong.
Cung Trạch cất tiếng gọi:lão sư!
Lão sư đang gật gù mở mắt nhìn, đánh giá một lượt Cung Trạch ’ ây! Lại thêm một tên ăn hại nữa, tại sao ta lại bị phân tới dạy mấy tên này chứ? ’ lại nhìn đống giấy vẽ bùa bị vứt đầy đất trong lòng không khỏi ai oán ’ tại sao bọn này vẫn chưa từ bỏ ý định học phù chú vậy?’.
Cung Trạch nhìn ra được tâm tư của lão sư, mà thật sự ông ta cũng chẳng thèm giấu. Trong lòng dâng lên đồng cảm sâu sắc ’ thật ra cho ta một đám như vậy ta cũng không thể vui vẻ nổi '.
Lão sư lên tiếng: ngươi tới học phù chú?
Cung Trạch cũng thành thật đáp lời: lão sư, ta tới để xin giấy bút, không định tới chọc giận ngài, nếu ta tự học mà không ra cái gì đó thì cũng là do ta.
Lão sư thầy bớt đi được một gánh nặng thì vui lên một chút sảng khoái đáp: được! Lão phu cho ngươi giấy bút gấp đôi kẻ khác, ngươi tự dùng, thiếu tới lấy.
Trong lòng Cung Trạch không biết là loại tư vị gì chỉ có thể giữ khuân mặt bình tĩnh đáp “được”.
Sau đó Cung Trạch mang theo giấy bút trở về. Giấy bút không phải loại cực kì tốt nhưng nếu là quá tốt chắc chắn Nguy Thần lại bị chửi “ngu hết chỗ để”.
Năm cây bút pháp văn trong tay Cung Trạch đưa vài nét, một tấm phù tụ linh tinh cấp xuất hiện.
Cung Trạch hài lòng gật đầu: không tệ, vẫn như trước kia.
Sau đó lại tiếp tục vẽ thêm 10 tấm mới ngưng.
Cung Trạch:’ cơ thể này không tốt lắm a, viết 10 tấm phù đã cạn kiệt linh lực.’
Cất đi 10 tấm phù tụ linh, Cung Trạch lại tới phòng ăn. Cũng không cảm thấy ăn cơm là tốn công sức.
Hương thơm từ nhà bếp đã lan tỏa khắp nơi, các đệ tử đã xếp hàng ra tới ngoài cửa.
Long Biên Thước lớn tiếng: các vị sư huynh đệ, từ từ xếp hàng đừng chen lấn.
đệ tử Cầm Chỉ Phong: Long sư huynh, sao còn chưa phát cơm vậy?
đệ tử Cầm Chỉ Phong: Long sư huynh, chúng ta đã chờ cả canh giờ rồi.
Long Biên Thước: các người cũng không xem mới mấy giờ chứ?
đệ tử Cầm Chỉ Phong: không phải nấu xong rồi sao?
Long Biên Thước: còn chưa xong. Hôm nay hơn mười món.
đệ tử Cầm Chỉ Phong phấn khởi: thật sự?
Long Biên Thước: ta nói đùa làm gì?
Sau một lúc Túc Minh cuối cùng cũng hô.
Túc Minh: cơm được rồi, xếp hàng!
đệ tử Cầm Chỉ Phong ào ào đi xếp hàng lấy cơm.
Túc Minh: đừng chen lấn, các ngươi còn chén ta cũng lập tức đổ hết đi a.
đệ tử Cầm Chỉ Phong: Túc huynh không cần nói như vậy, bọn ta nào dám chứ?
Túc Minh: vậy các ngươi đang làm gì? Còn không xếp hàng!
đệ tử Cầm Chỉ Phong thành thật xếp hàng ngay ngắn.Long Biên Thước giúp đỡ phát cơm cho từng người.Cung Trạch cũng chỉ đành xếp hàng ngay ngắn lấy phần.
đệ tử Cầm Chỉ Phong: cái khay ăn này rất tiện a.
đệ tử Cầm Chỉ Phong: là sư tôn chúng ta nghĩ ra.
Cung Trạch: là thiếu chủ nghĩ ra sao?
đệ tử Cầm Chỉ Phong: đương nhiên.
đệ tử Cầm Chỉ Phong: mỗi người một khay, không ai ăn ít cũng không ai ăn mất phần người khác
Trong nhóm đệ tử có người nhìn chằm chằm cái khay, tròng mắt khẽ động.
Hứa Trình trong lòng thầm chắc chắn ’ cái khay cơm tập thể này. Không lẽ tên này cũng xuyên không? ’
Hứa Trình núi một đệ tử Cầm Chỉ Phong lại hỏi: vị sư huynh này, chúng ta khi nào mới có thể gặp sư tôn vậy?
đệ tử Cầm Chỉ Phong: ai mà biết được, sư tôn cũng đã bao giờ tới gặp chúng ta đâu chứ?
đệ tử Cầm Chỉ Phong: ta cảm thấy nhận chúng ta chỉ là suy nghĩ nhất thời của sư tôn mà thôi.
đệ tử Cầm Chỉ Phong: ta thấy sư tôn vì nhị thiếu chủ nên mới nhận thêm một đám như chúng ta.
đệ tử Cầm Chỉ Phong: ít nhất người ta còn từng là thiên tài, chúng ta…
đệ tử Cầm Chỉ Phong: ây! Người không so được với người.
Hứa Trình trong lòng phun tào ‘các ngươi không biết đâu, tuy ta không hay xem mấy tiểu thuyết tiên hiệp nhưng ta cũng biết thiên diện chi tử là như thế nào a!’
Hứa Trình ’ hiểu rồi, hắn thực sự muốn nuôi ra một đống nhân vật chính ’