Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi

Chương 4136: Bởi vì Cửu công chúa đã biết đáp án.





Viện Khu Mật cách Ngự thư phòng không xa, Thiết Thế Hâm lập tức phái người đi hỏi thăm. Sau khi nghe nói Kim Phi đang ở Ngự thư phòng, hai người họ mới cùng nhau đi tới đó.



Hiện nay, chiến sự ở Trung Nguyên đang căng thẳng, Kim Phi nhìn thấy Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc cùng nhau tiến vào, lập tức ý thức được có thể đã xảy ra chuyện lớn, lập tức ngồi thẳng dậy hỏi: “Có tình hình gì mới không?”



Cửu công chúa cũng đặt bút xuống, nhìn sang.



“Vâng”, Tiểu Ngọc nhìn Cửu công chúa rồi lại nhìn Kim Phi: “Ta vừa nhận được tin tức từ Thiết Tử ca, đã bắt được Trần Chinh…”





Tiểu Ngọc dứt lời, cây bút trong tay Cửu công chúa liền rơi xuống bàn.



Tiểu Ngọc vô thức liếc nhìn Kim Phi.



Kim Phi không nói gì, chỉ tiến lên nắm lấy tay Cửu công chúa.



"Ta không sao", Cửu công chúa xua tay, vẻ mặt khôi phục lại sự bình tĩnh.







Tứ hoàng tử quả thực là người mà cô ấy hận nhất chứ không phải là "một trong những người cô ấy hận nhất". Nếu không phải do hắn đoạt vị thì Đại Khang đã không đi đến bước đường loạn lạc như ngày hôm nay.



Điều mà Cửu Công chúa căm hận nhất chính là Tứ hoàng tử không chỉ cướp ngôi mà còn giết chết Trần Cát và mưu sát rất nhiều người thân thích của cô ấy.



Nếu như Khánh phi không theo Cửu công chúa đến Xuyên Thục thì chắc chắn cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn đó.



Sau khi cuộc phản loạn của thái tử bị trấn áp, Tứ hoàng tử là người có khả năng kế vị cao nhất trong số các hoàng tử. Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi vài năm, ngai vàng của Đại Khang rất có thể sẽ là của hắn.



Đến lúc đó, với sự hỗ trợ của Kim Phi và Cửu công chúa, bọn họ nhất định có thể đưa Đại Khang phát triển hưng thịnh chưa từng có.



Đáng tiếc viễn cảnh tươi đẹp này đã bị chính Trần Chinh đập nát.



Cửu công chúa đã hơn một lần nói với Kim Phi rằng nếu sau này bắt được Trần Chinh, cô ấy nhất định phải hỏi cho ra nhẽ tại sao hắn lại làm như vậy.



Nhưng bây giờ biết được Trần Chinh đã bị bắt, Cửu công chúa đột nhiên không còn hứng thú thẩm vấn hắn.



Bởi vì Cửu công chúa đã biết đáp án.



Khi thái tử nổi loạn, Kim Phi và Cửu công chúa đã có công hộ giá. Sau này, trước sự chứng kiến ​​của Trần Cát và toàn thể văn võ bá quan, họ đã đẩy lùi cuộc tấn công xuống phía Nam của quân Đông Man ở bờ Bắc sông Hoàng Hà, lập được đại công.



Sau sự việc đó, chỗ đứng của Cửu công chúa và Kim Phi trong lòng Trần Cát lại càng được củng cố. Rất nhiều hoàng tử lần lượt tìm cách làm thân với Cửu công chúa, Trần Cát cũng rất lâu không có ý định lập thái tử, điều đó khiến Tứ hoàng tử lo lắng. Hắn sợ rằng Cửu Công chúa sẽ hợp tác với các hoàng tử khác nên mới phát động một cuộc chính biến.



Nhưng biết lý do rồi thì sao?



Dựa theo tính cách của Tứ hoàng tử, hắn chắc chắn sẽ không có dũng khí đi hỗ trợ Kim Phi đánh cường hào chia lại ruộng đất. Việc giữa bọn họ xảy ra xung đột chỉ là chuyện sớm muộn.



Vì vậy, Cửu công chúa hiểu rằng cho dù Tứ hoàng tử không phát động cuộc chính biến đó thì kết quả cuối cùng cũng có thể sẽ không tốt hơn hiện tại mà thậm chí có thể còn tệ hơn.



“Bệ hạ, Lưu tướng quân viết thư hỏi Trần Chinh này nên xử lý thế nào?” Thiết Thế Hâm hỏi: “Nên giam giữ tại chỗ hay áp giải về đây?”



"Không cần phiền toái như vậy, xử trảm hắn đi!" Cửu công chúa đáp.



"Xử... xử trảm?" Thiết Thế Hâm hoài nghi mình nghe nhầm.



Ngay cả Kim Phi cũng kinh ngạc nhìn sang.



"Cho dù hắn bị giam giữ tại chỗ hay bị đưa về xét xử, Trần Chinh chắc chắn đều sẽ chết. Trong trường hợp này, tại sao lại lãng phí nhân lực và vật lực?", vẻ mặt của Cửu công chúa rất bình tĩnh: "Chỉ cần xét xử hắn tại chỗ và xử trảm là được".



Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đồng thời quay lại nhìn Kim Phi.



Kim Phi suy nghĩ một chút, gật đầu với hai người.



Thiết Thế Hâm sau đó cúi đầu nghe lệnh và rời đi cùng Tiểu Ngọc.



Sau khi hai người rời đi, Kim Phi có chút lo lắng nhìn Cửu công chúa: "Vũ Dương..."



“Ta không sao”, Cửu công chúa xua tay: “Phu quân, ta hơi mệt. Chàng đi làm việc đi, ta sẽ nghỉ ngơi một lát”.


Kim Phi biết Cửu công chúa muốn ở một mình một lát nên gật đầu rời đi.