Minh Nghi ủ rủ đi tới đi lui, sáng nay khi nàng dậy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, nhị ca và tỷ tỷ cũng ra ngoài bỏ nàng ở nhà một mình. Vừa dùng bữa sáng xong định đi chơi một chút thì bị mẫu thân bắt lại, buộc nàng phải học thêu thùa, may vá nàng vùng vằng mãi không chịu bà mới đưa nàng xuống bếp dạy nàng nấu ăn, cả ngày phải loay hoay trong bếp khiến mặt mũi lấm lem, tay chân nàng cũng bủn rủn, bời rời. Cả ngày mệt mỏi, buồn chán cũng không đổi lại được một bữa ăn ngon, nấu thịt thịt cháy, xào rau rau khét, định nấu vài món ngon ngon cuối cùng đều biến thành bữa ăn bóng đêm, cả mấy vị đầu bếp cũng phát hoảng vì nàng, vẫn là để mẫu thân nàng ra tay thì hơn, nhờ vậy mà nhà bếp thoát được cảnh bị cháy đen, cháy rụi, ai nấy cũng đều thở phảo nhẹ nhỏm khi Tứ tiểu thư rời đi. Minh Nghi trở về phòng tắm rửa sạch sẽ định chạy ra ngoài tìm tỷ tỷ, nàng vừa đi đến cửa lớn thì bắt gặp đoàn người của tỷ tỷ về Nghi nhi mừng rỡ chạy đến ôm lấy Minh Hy ấm ức kể lễ:
-" Tỷ tỷ, cuối cùng người cũng về, muội nhớ tỷ, sao tỷ ra ngoài không đưa Nghi nhi theo hại ta cả ngày buồn chán ở nhà....huhuhu...... Nghi nhi không thích nấu ăn, không muốn ở nhà một mình.....huhuhu "
-" Được rồi Nghi Nhi ngoan, tỷ tỷ thương muội, hôm sau ta gọi muội cùng đi được chứ..... nào mau mau vào trong thôi." Minh Hy dỗ dành cô em gái nhõng nhẽo của mình, nàng nhẹ nhàng xoa đầu rồi vuốt ve Nghi nhi, dù là em gái hay em trai thì cái tính nhõng nhẽo này cũng không thay đổi được. Minh Nghi lúc này mới ngước lên nàng thấy một bên mặt tỷ tỷ có chút sưng đỏ:
-"Tỷ, mặt của tỷ????"
-" Ta không sao, chỉ là đi đường không được cẩn thận nên ngã thoi.... Mau vào trong đi, tỷ còn có chuyện cần phải làm." Vừa nói dứt lời bên ngoài đã truyền đến tiếng người ồn ào và sau đó là vài ba người thân thể đầy rẫy máu me được Hào Kiệt và Tiểu Bảo đưa vào bên trong.
-" Tiểu thư, người đã đưa đến hết rồi." Hào Kiệt cẩn trọng nói, Minh Hy nhìn sơ qua một lượt rồi nàng tiến tới phía người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi đang nằm trên giường, nàng đưa tay chạm vào phần bụng, cảm thấy chổ này có chút sưng đỏ, khắp người cũng không chảy máu ắt hẳn là bị nội thương, nàng mới ghi lại mấy đơn thuốc đưa cho người hầu mua một ít cho hắn tẩm bổ, nàng còn bảo người mang bông vải đến để băng một ít thuốc vào làm máu bầm mau tan. Nhìn qua đến người bên cạnh, hắn có vẻ nặng hơn người vừa rồi một chút, mặt mũi bầm dập, tay chân máu me Minh Hy cho người lấy khăn làm sạch người hắn rồi nàng cũng tiến tới kiểm tra, tay hắn dường như bị bẽ gãy, chân cũng bị tổn thương không kém, nàng tỉ mỉ quấn từng miếng vải ở từng vị trí vết thương, nhẹ nhàng chậm rải tỉ mỉ. Một lúc thì cũng xong, nàng cho vài người ở lại chăm sóc hai người kia rồi dặn dò than thuốc cho bọn họ, sau đó nàng quay về phía Minh Nguyệt bảo:
-" Tẩu tẩu, người về nghĩ ngơi chút đi.... Ta muốn đi tắm một chút. "
Nha hoàn đã chuẩn bị một bồn đầy nước ấm cho nàng, bên trong có thêm một ít cánh hoa hồng đỏ đỏ bồng bềnh trôi trên mặt nước, khăn và y phục cũng được đặt trên xào cho nàng, vì Minh Hy rất khắc khe trong chuyện tắm rửa nên nếu nàng có ý định đi tắm thì mọi thứ phải được chuẩn bị sẳn sàng và không một ai được phép ở trong phòng khi nàng đang tắm. Lúc nhỏ thì có mẫu thân tắm cho nàng lớn lên một chút thì Như Ý nô tì thân cận của nàng hầu hạ nàng những chuyện sinh hoạt như vậy, nhưng từ khi nàng 13 tuổi mọi chuyện liên quan đến sinh hoạt riêng tư nàng đều sẽ tự làm, nên khi Minh Hy xuyên không đến đây mọi thứ đến với nàng đều rất dễ dàng. Minh Hy nhè nhẹ cởi y phục ra từ từ tiến đến bồn tắm, múc từng gáo nước trút thẳng lên người làn nước ấm áp giúp nàng thư giãn hơn bao giờ hết, nàng khẽ tựa đầu vào thành bồn hít một hơi thật thoải mái, mọi mệt mỏi dồn dập trong một ngày dài dường như đều tan biến, nước thật sự rất ấm, hoa cũng rất thơm, nàng nhắm nghiền mắt lại nhớ tới cảnh tượng lúc chiều. Khi ôm lấy eo của vị cô nương đó một cổ cảm xúc quen thuộc liền xộc lên người nàng, mặc dù bị nàng siết chặt nhưng cô gái ấy không chút cử động mà ngược lại còn có chút run lên, phản ứng đó giống như là yêu thích cũng giống là hưởng thụ, Minh Hy thấy Tử Yên không có phản ứng gì là phản đối với hành động của mình nàng mới nhè nhẹ cuối người xuống vai nàng, từ từ hưởng thụ hương vị thơm mát, một cổ hương vị thật quyến rũ người khác, có chút cảm giác ngọt ngào, một chút dịu êm khiến người ta say đắm. Ở thời xưa, thường thì những túi hương sẽ được đặt trong óng tay áo, vắt ngang hong chổ thắt lưng hoặc là rắt ít bột hương vào vòng tay, vòng cổ để đeo lên tạo nên một cổ hương thơm đặc trưng, một số người thì trộn hương liệu vào nước tắm để lưu hương lên người, có rất nhiều cách để tạo hương thơm cho các nữ tử cổ đại. Nhưng đối với Tử Yên nàng lại có một cổ mùi hương rất khác lạ tựa như là trời sinh đã có, ví nàng tựa như hoa đi muôn nơi để gieo rắt sự tươi mát trong lành thì cũng không phải là nói quá, nàng đi đến đâu là trời trong, nắng đẹp đến đó, tựa như tiên tử hạ phàm ban hạnh phúc cho muôn dân. Minh Hy cũng là vì hương thơm quyến rũ đó mà sinh ra nhiều suy nghĩ kì lạ, nhưng không ngờ nàng lại đưa mũi mình chạm vào người của Tử Yên chắc cũng vì thế mà khiến Tử Yên tiểu thư không tự chủ được mà ra tay với nàng. Nhớ đến lúc đó thì nàng chỉ cảm thấy yêu thích và hưởng thụ thôi nếu cho nàng lựa chọn một lần nữa nàng vẫn lựa chọn tận hưởng hương vị mỹ nhân rồi chấp nhận bị tát, ít ra thì nàng được nhiều hơn là mất, bị tát thì một vài hôm rồi hết nhưng cảm giác xao xuyến đó sẽ hiện diện mãi trong nàng và có thể là cả người kia nữa...... Điều đó cũng có chút đúng vì từ lúc về cho đến giờ Tử Yên chưa hề nói một lời nào, nàng suy tư, ngẫm nghĩ, từ trước đến giờ chưa một ai làm nàng trở nên kích động đến như vậy. Nàng nhớ về hương vị lúc chiều, hương vị đó khiến nàng rung động chưa bao giờ nàng có cảm giác dễ chịu như vậy khi gần gũi với một người, kể cả mẫu thân nàng nàng cũng không có cảm giác đó, một cảm giác khiến nàng có thể nương tựa, cảm giác mà nàng mong chờ bấy lâu nay. Chắc có lẽ nàng chưa bao giờ được trải qua sự yên ả trong cuộc sống, lúc nào cũng phải tỏ ra là mình mạnh mẽ, nếu không thì cũng giữ một mực lặng thinh, nàng phải bình tĩnh, trầm tính hết mức có thể để lo nghĩ cho Hứa gia của nàng, chỉ cần một phút giây lơ là mất cảnh giác thì cả nhà nàng đều có nguy cơ rơi vào cảnh túng cùng, khốn khổ, thế nên từ lúc sinh ra cho đến giờ nàng chưa bao giờ được một lần là chính mình, nàng phải cố gắng, nổ lực vì gia tộc của nàng, vì cha mẹ nàng, vì các ca ca của nàng và cũng vì cô cô...... Nàng là lần đầu tiên nhìn thấy một người có thể hồn nhiên vui tươi như vậy, lại có có cảm giác rất quen thuộc với người này, không chỉ vì có cảm xúc đặc biệt khi đó mà từ lúc nàng vừa nhìn thấy Minh Hy nàng đã có cảm giác...một loại cảm giác rất lạ mà chính nàng cũng không thể tả được, vừa muốn thân cận vừa muốn cách xa, nhưng có lẽ sau hôm nay khoảng cách giữa hai nàng sẽ là xa cách chăng? Nàng cũng không biết nữa, bởi vì hành động của nàng ngày hôm nay nó khiến nàng dường như trở thành một nữ nhân cuồng bạo, điên cuồng đánh người mặc kệ đúng sai, nàng cảm thấy đầu óc như nổ tung chẳng muốn nghĩ thêm gì nữa, thôi thì chuyện đến đâu thì tính đến đó. Nàng cũng chỉ có thể dồn nén cảm xúc lại mà tiếp tục nghĩa vụ của mình, nàng không thể để cho loại cảm giác kì lạ đó làm hỏng đại sự được. Lần này Thái Tử đến đây là mang danh ra ngoài để tìm kiếm người tài, học hỏi thêm chút kiến thức, lựa chọn Giang Nam nơi có nhiều kì tài nhất, nơi xuất thân của nhiều quan tướng đứng đầu cả nước và còn một lý do nữa, lý do khiến Tử Yên phải đích thân đi theo........ Vốn dĩ ở Giang Nam có một nữ tu sĩ đạo hạnh thâm sâu, có tài nhìn xa trong rộng thấy được tương lai, năm Hoàng đế Vĩnh Thuận 12 tuổi cơ thể ốm yếu, suy nhược hơn người nhưng lại được vị này tiên đoán là người kế nghiệp vua lên ngôi Hoàng đế xây dựng Tân Triều hùng mạnh, quả đúng là như vậy, mọi chuyện đã diễn ra đúng theo những lời vị sư cô đó nói, cũng chính vì tài năng đó nên người được vua Kiến Minh phong tước quốc sư người cũng là nữ quan duy nhất và cũng giữ chức vị cao nhất ở Tân Triều. Nhưng muốn gặp quốc sư cũng là điều không dễ, ngài ấy ngày đây mai đó, phiêu du khắp nơi, hành thiện cứu người, thoắt ẩn thoắt hiện không biết đâu mà lần, lần này Thái tử đến đây cũng là đánh liều một phen. Dạo gần đây triều chính có chút bất ổn, các vị quan gia có vài ý kiến trái chiều dẫn đến mất tình đoàn kết khiến hoàng đế lo toan cảnh thù trong giặt ngoài nên mới hạ lệnh cho Thái Tử đến đây thỉnh cầu ý kiến quốc sư, mong quốc sư có thể dẫn lối, chỉ đường giúp họ một tay, nhưng cả ngày hôm nay bọn người của Thái Tử ráo riết tìm kiếm tung tích Giác Tâm đại quốc sư nhưng hầu như là không thấy, bọn họ cũng ôm một bụng chán nản rầu rỉ mà lên giường đi ngủ. Nhưng so với hắn thì còn yên ả chán, vì có một số người đêm nay dự là sẽ ngủ không được mà nghĩ đến nhau......