Gã giải thích: "Căn bản là ta không biết ngươi muốn miễn phí công khai phương pháp, nếu không ta cũng sẽ không muốn mua."
Nếu như sớm biết được nữ nhân này muốn miễn phí công khai phương pháp, gã sẽ kêu người bắt nha đầu c.h.ế.t tiệt này trước.
Bây giờ rõ là chỗ tốt không được hưởng, còn mang rắc rối đến người.
Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Ngươi lại xem mọi người thành kẻ ngu rồi."
"Gần như người của cả huyện thành đều biết chuyện này, ngươi lại không biết?"
Người vây xem vừa nghe, liền cảm thấy Ngô đại thiếu gia thật là quá đáng, bọn họ mới không ngu ngốc.
"Đúng, chúng ta sớm đã biết được, sao ngươi có thể không biết được, đừng giả vờ nữa."
"Ngô gia các ngươi đúng là ác bá ở huyện Nam Khê, nhưng ở trước mặt đại nhân, thì đừng hòng đổi trắng thay đen."
"Đừng ngụy biện, tranh cãi chính là che giấu."
Ở đây nhiều người, còn có huyện lệnh mới, cho nên mọi người cũng không sợ Ngô gia, ngươi một câu ta một câu nói hết ra.
Ngô đại thiếu gia: "..." Gã bực bội muốn điên lên rồi.
Bây giờ đúng là có miệng cũng khó nói, hoàn toàn không giải thích được.
Nha đầu c.h.ế.t tiệt quả thật không phải người, lại dùng loại thủ đoạn không biết xấu hổ này.
Mạc Thanh Lăng chờ mọi người nói xong, lúc này mới nhìn về phía Ngô đại thiếu gia nói: "Trước đây ngươi uy h.i.ế.p nương tử của Tiêu tú tài, muốn ép mua phương pháp cũng là thật."
"Cho nên nếu gần đây phu thê Tiêu tú tài xảy ra chuyện gì đó, ta sẽ đến hỏi Ngô gia các ngươi."
Loại uy h.i.ế.p ngoài miệng này, chỉ có thể gọi là ép mua phương pháp không thành, cũng không thể bắt giam người Ngô gia được.
Bây giờ Mạc Thanh Lăng chính là cảnh cáo Ngô gia không nên gây sự trước.
Còn sau này muốn xử lý Ngô gia, tất nhiên hắn ta phải thu thập chứng cứ từ những phương diện khác.
Bây giờ danh tiếng của Ngô gia ở huyện Nam Khê đã bị hủy hoại, sau này càng dễ cho hắn ta hành động.
Bây giờ hắn ta càng nhìn càng vừa mắt phu thê Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc.
Ngô đại thiếu gia không ngu, biết đây là cảnh cáo.
Người dân bất hòa quan viên đấu tranh, mặc dù sau lưng bọn họ có Tri phủ, nhưng bây giờ huyện Nam Khê vẫn là do Mạc Thanh Lăng cai quản.
Vì vậy chỉ có thể bực bội gật đầu: "Vâng."
Trong thời gian ngắn không thể làm gì nha đầu c.h.ế.t tiệt kia.
Sau đó, Tiêu Hàn Tranh tiếp tục dạy mọi người cách làm băng.
Những thôn dân đi cùng Thời Khanh Lạc thì về trước.
Đến chiều, Tiêu Hàn Tranh mới cùng Thời Khanh Lạc trở về thôn.
Lúc này trên đường không có người, Tiêu Hàn Tranh cũng không ngại nóng, một mực dắt tay Thời Khanh Lạc.
Hắn nói: "Tạm thời phiền phức của Ngô gia coi như là chấm dứt."
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Ừm, tiếp theo chúng ta phải tập trung vào việc phấn đấu làm giàu."
Nàng hỏi: "Lúc nào thì huynh đến huyện học?"
Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ một chút: "Chờ xây xong mấy cái xưởng đã."
Như vậy hắn sẽ yên tâm đi huyện thành, tiểu tức phụ cũng không cần cực khổ đi xem mỗi ngày.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Cũng được, vậy nhân thời gian huynh ở đây, chúng ta lại đi huyện thành tìm người xây lại đạo quán đi."
"Phải rồi, qua hai ngày nữa huynh lại mời tộc trưởng cùng tộc trưởng của các thôn bên cạnh đến thảo luận một chút, truyền tin tức bên cạnh đạo quán có mỏ đá tiêu ra ngoài."
"Sau đó để mấy cái thôn kết hợp khai thác mỏ đá tiêu, không cho phép đại thương hộ hay thế gia gì đó tham gia vào."
"Chỉ cần mọi người đồng lòng liền có thể làm được."
Hơn nữa làm như vậy, cũng có thể làm cho người của mấy cái thôn đoàn kết lại với nhau.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Được, để ta làm."
Thời Khanh Lạc siết c.h.ặ.t t.a.y của Tiêu Hàn Tranh, chuyện gì cũng có tiểu tướng công gánh vác cùng thật tốt.
Đi một lúc, Thời Khanh Lạc ngáp liên tục.
Tiêu Hàn Tranh hỏi: "Buồn ngủ?"
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Có chút, hôm nay không có ngủ trưa."
Nàng có thói quen ngủ trưa.
Tiêu Hàn Tranh buông tay nàng ra, nửa ngồi xuống trước mặt nàng: "Lên nào, ta cõng nàng về nhà, nàng ngủ trên lưng ta đi."
Thời Khanh Lạc ngạc nhiên, không nghĩ tới tiểu tướng công muốn cõng mình về.
Chỉ là nàng cũng không từ chối, nhón mũi chân nhào lên lưng hắn: "Được nha, huynh cõng ta."
Tiêu Hàn Tranh đón lấy nàng, vòng từ một con đường khác về thôn.
Trái lại hắn cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là sợ bị người khác nhìn thấy, có người bàn tán tiểu tức phụ.
Thời Khanh Lạc nhìn hắn chọn đi đường mòn ít người liền đoán được suy nghĩ của hắn.
Tay nàng ôm lấy cổ Tiêu Hàn Tranh, duỗi đầu hôn lên mặt hắn một cái: "Tranh Tranh, sao huynh lại tốt như vậy!"
Người nam nhân như vậy ở hiện đại còn khó gặp được, nàng lại gặp ở cổ đại.
"Nếu huynh tiếp tục tốt như vậy, ta thật sự sẽ ngày càng thích huynh."
Nàng không phủ nhận, mình thật sự động tâm với tiểu tướng công, bắt đầu thích hắn.
Khuôn mặt Tiêu Hàn Tranh lộ ra ý cười, khóe môi cong lên: "Vậy thì thích đi!"
Thời Khanh Lạc không ngại nóng dựa đầu vào trên bả vai hắn: "Được!"
Nàng cọ cọ vào vai hắn nói: "Vậy huynh cũng phải ngày càng thích ta."
Tiêu Hàn Tranh khẽ cười nói: "Được, ngày càng thích nàng."
Vốn dĩ hắn cũng là ngày càng thích tiểu tức phụ.
"Tranh Tranh, có huynh thật tốt." Thời Khanh Lạc dựa vào bả vai không tính là rộng của hắn, nhưng cảm thấy rất an tâm.
Tiêu Hàn Tranh cũng nói: "Có nàng cũng thật tốt."
Có tiểu tức phụ ở bên cạnh, cuộc sống mỗi ngày đều tràn đầy niềm vui.
Thời Khanh Lạc kiêu ngạo cười nói: "Đó là đương nhiên, tiểu tức phụ tốt như ta chính là ngàn năm khó gặp, vậy mà lại bị huynh gặp được, huynh phải mừng trộm đi."
Vượt qua ngàn năm để làm tiểu tức phụ của huynh đó.
Tiêu Hàn Tranh mang theo bất lực cùng nuông chiều: "Ừ, mỗi ngày ta đều mừng trộm."
Từ trước đến nay tiểu tức phụ nói chuyện đều không biết thẹn thùng, nhưng hắn thích.
Hai người vừa nói chuyện, Thời Khanh Lạc liền tựa trên lưng Tiêu Hàn Tranh ngủ thiếp đi.