Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 158



Tiêu Hàn Tranh bắt lấy cái tay của nàng, "Sau này nàng nói lúc nào được thì ta sẽ hành động, được rồi đi?"

Thời Khanh Lạc liếc hắn một cái: "Lão Tiêu, không thể ngờ tới huynh là người muộn tao như vậy!"

Hóa ra tiểu tướng công là người muộn tao như vậy, nàng còn tưởng rằng hắn là quân tử, thanh tâm quả dục.

Thì ra là nhớ thương nàng!

Quả nhiên nàng vẫn là rất có mị lực, trông khó coi như vậy, hắn cũng không chê, khụ khụ......

Tiêu Hàn Tranh lôi kéo tay nàng, "Muộn tao là cái gì?"

Thời Khanh Lạc giải thích, "Muộn tao chính người trong ngoài không đồng nhất, ví dụ trông bề ngoài huynh là người phẩm chất thanh cao, nhưng thực chất bên trong lại có tiềm chất háo sắc."

Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười, trong đầu nàng đang nghĩ cái gì vậy.

"Muộn tao thì ta thừa nhận, háo sắc thì ta không nhận, ta chỉ háo sắc với thê tử của ta thôi."

Thời Khanh Lạc lại liếc hắn một cái: "Nếu như huynh dám muộn tao với nữ nhân khác, ta chắc chắn sẽ xử lý huynh, làm huynh không xuống giường được."

Đánh gãy chân, không xuống giường được, hừ hừ.

Trong mắt Tiêu Hàn Tranh tràn đầy ý cười, ghé sát vào tai nàng nói: "Nàng nói không xuống giường được, là loại nào vậy?"

Thời Khanh Lạc trợn tròn mắt, không nghĩ đến hắn sẽ nói ra loại lời xấu hổ như vậy.

Nàng nói ra lời nói trong lòng: "Không nghĩ tới huynh lại là loại người như vậy đấy Tiêu Hàn Tranh."

Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Ở trước mặt nàng đều là con người chân thật của ta."

Cho nên mới không kiêng nể gì nói ra những lời này, không thèm che giấu chuyện muốn ăn nàng.

Thật ra cả hai đời, lần đầu tiên hắn nói ra loại lời này, khụ khụ!

Hắn lại hỏi: "Vậy nàng sẽ chán ghét ta sao?"

Thời Khanh Lạc lắc đầu: "Tất nhiên sẽ không rồi."

Nàng chủ động dùng một tay khác ôm lấy Tiêu Hàn Tranh: "Lời âu yếm của phu thê với nhau, có gì mà phải chán ghét."

Tiểu tướng công như vậy, làm nàng cảm thấy thật gần gũi và thú vị.

Lại nói, làm gì có nữ nhân nào lại không thích nghe những lời ngọt ngào, âu yếm của bạn trai hay chồng chứ.

Dù sao thì nàng cũng là người thường, nàng thích nghe.

Nàng lại cười nói: "Về sau khen ta nhiều nhiều một chút, ta thích nghe những lời âu yếm ngọt ngào này."

Nam nhân mà, lúc nào cũng cần được khẳng định bản thân.

Tiêu Hàn Tranh nhẹ nhàng thở ra, thực ra vừa rồi hắn cũng có chút sợ, sợ tiểu tức phụ sẽ phản cảm với những lời hắn nói.

"Tốt, về sau ta sẽ nói cho nàng nghe thật nhiều lời nói ngon ngọt."



Hắn lại hỏi: "Ta muốn hỏi chút, nàng… Ghét người muộn tao sao?"

Mặt Thời Khanh Lạc mang ý cười: "Không chán ghét, bộ dáng muộn tao của huynh, ta thấy thật là cảm giác, rất thú vị nha."

Chật chật, ban ngày nho nhã lịch sự, ban đêm văn nhã bại hoại, nghĩ lại thật là kích thích!

Tiểu tướng công như vậy, nàng thực sự rất thích, hì hì.

Khụ khụ, không được suy nghĩ, không được d.a.o động, bây giờ vẫn chưa đến lúc động phòng.

Tuy rằng chưa bao giờ nghe qua từ thú vị gì đó, nhưng Tiêu Hàn Tranh cũng có thể hiểu ý tứ mặt chữ.

Đúng là có một phen tư vị khác, giống như cùng nàng có cùng cảm nhận vậy.

Hắn lại có chút dở khóc dở cười, tiểu tức phụ nhà mình đúng là cái gì cũng dám nói, không biết xấu hổ.

Nhưng ai bảo hắn thích sự thẳng thắn nói trắng ra như vậy của nàng chứ, tức phụ của mình, chỉ có thể nuông chiều.

Hai người bọn họ lên núi ngắt lá ngải và hoa cúc, tiện thể hái một chút quả dại và hoa dại mang về nhà.

Sau khi về nhà, Thời Khanh Lạc tỉa lại hoa dại, cắm vào cái bình mà Tiêu Hàn Tranh làm ra.

Nhìn qua một chút, cảm giác căn phòng lại trở nên ấm cúng hơn.

Nhị Lang đã tuyên truyền tin tức khắp cả thôn

Bọn nhỏ nghe nói có thể bắt lươn bán lấy tiền, một đám vội vàng chạy đi bắt.

Chờ đến buổi chiều, có không ít trẻ con mang lươn đã bắt được đến Tiêu gia.

Thời Khanh Lạc cũng không có lừa dối bọn trẻ, lấy cân ra cân rồi tính tiền cho bọn chúng.

Bọn trẻ tự tay kiếm được tiền, vui tươi hớn hở nhà chạy về khoe với cha nương.

Cho nên lúc ăn cơm chiều, trong nhà của rất nhiều gia đình đều xảy xa tình huống như này.

"Cha nương, con kiếm được tiền này."

"Ai nha, con kiếm ở đâu ra nhiều tiền vậy, tận mười mấy văn tiền."

"Chúng con bắt lươn bán cho tẩu tẩu của Nhị Lang, tẩu ấy trả tiền cho chúng con."

"Cái gì? Bắt lươn mang đi bán cũng có thể kiếm ra tiền, bao nhiêu tiền một cân?"

"Ba văn tiền một cân, mai chúng con sẽ đi bắt tiếp."

"Một cân ba văn tiền, tức phụ của Đại Lang thật phúc hậu. Vậy ngày mai các con lại bắt nhiều một chút."

"Được rồi, ai nha, nương, sao nương lại lấy tiền của con đi."

"Trẻ nhỏ không giữ được tiền, nhiều tiền như vậy để nương cất hộ cho."

"Huhu, tiền của con..."