Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 161



Tiêu mẫu không ngờ tới con dâu lại muốn để bà làm quản lý.

Bà ngẩng đầu ngập ngừng hỏi: “Liệu nương có làm được không?”

Bà hiểu tính tình của mình mềm mại khó cứng rắn.

Bà sợ rằng nếu quản lý không tốt, công việc của con dâu sẽ bị đình trệ.

Thời Khanh Lạc dịu dàng nhìn bà: "Nương nhất định sẽ làm được."

"Nhà chúng ta chỉ có vài người. Sau này xưởng sẽ phát triển lớn hơn, đến lúc đó sẽ có người ăn cắp công thức hoặc phá vỡ quy tắc, cho nên phải tìm người có thể tin tưởng được làm quản lý, nương cứ làm thử xem sao.”

Đối với bà bà nàng còn khá kiên nhẫn.

Muốn thay đổi khí chất của người khác thì phải từ từ, không thể ăn một hơi cho mập được.

Trước tiên trao đi sự tin tưởng, sau đó lại cho thêm một chút tín nhiệm, tin chắc rằng đối phương sẽ không có cách nào từ chối.

Tiêu mẫu nghe vậy cũng cảm thấy có lý, sau khi nghĩ lại, bà tự động viên bản thân: “Được rồi, nương sẽ cố gắng.”

Thời Khanh Lạc cười nói: “Đến lúc tiểu muội cũng sẽ giúp nương quản lý một tay."

Chỉ cần dám bước bước đầu tiên ra bên ngoài là tốt rồi, sợ nhất là người chỉ biết rúc mình trong vỏ.

Nghe nữ nhi sẽ giúp đỡ, Tiêu mẫu cảm thấy nhẹ nhõm hơn: “Được rồi, chúng ta sẽ cố gắng hết sức!”

Sau bữa tối, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh đến nhà tộc trưởng.

Một lúc sau, trưởng thôn đã gõ chiêng ở cổng thôn.

Tiếng chiên không nhỏ, chỉ cần gõ mạnh thì hầu như cả làng đều có thể nghe thấy.

Nó cũng đại diện cho tộc trưởng, muốn triệu tập cả thôn đến họp.

Ngoại trừ những người đang đi ra ngoài bán đậu phụ, hoặc có việc cần đi ra ngoài những người còn lại trong thôn đều đến.

Khi mọi người đến nơi, tộc trưởng nhìn mọi người nói: "Hôm nay tức phụ Đại Lang có chuyện muốn nói, cho nên ta đã gọi mọi người tới đây."

Nhờ những thứ như đậu phụ, đá tiêu và kem que, thu nhập của người dân trong hai tháng qua đều liên tục tăng lên.

Vì vậy, mọi người đã trở nên xem trọng Thời Khanh Lạc.

Ngoại trừ một vài người vô ơn, những người khác đều biết thứ họ có được ngày hôm nay đều do Thời Khanh Lạc mang đến, vì vậy họ rất cảm kích.

Tất nhiên, số ít kẻ vô ơn đó dần dần bị loại khỏi kế hoạch làm giàu sau này của cả thôn.

Một phụ nhân cười nói: “Tức phụ Đại Lang có chuyện gì, ngươi cứ nói.”

Thời Khanh Lạc không ngần ngại: “Ta nghiên cứu ra một loại hương có thể diệt muỗi. Cho nên chuẩn bị ở xưởng đường nhận người đến làm nhang muỗi."

"Nhưng lần này công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ nên ta chỉ chiêu mộ những phụ nhân tới làm việc. "

“Chỉ cần là nữ tử trên 12 tuổi liền có thể đăng ký, ta sẽ sàng lọc chọn lại một lần.”

“Những người được chọn, mỗi hừng đông sẽ bắt đầu làm việc, tan làm trước giờ cơm chiều. Bữa sáng và bữa trưa có thể ăn trong xưởng."



“Mỗi tháng một trăm văn tiền.”

Ngay khi giọng nàng cất lên, thôn dân đều giật mình.

"Cái gì? Một trăm văn tiền một tháng, bao gồm bữa sáng và bữa trưa."

"Trước đây tướng công ta đi làm ở huyện thành, một tháng cũng chỉ có một trăm văn tiền lại còn phải dậy sớm rồi làm đến tối muộn. "

“Ta nghe nói xưởng của Tiêu gia, thức ăn khá ngon còn ngon hơn cả đồ ăn trong nhà nữa."

“Mấu chốt ở trong thôn làm việc, nếu trong nhà có chuyện gì xảy ra thì cũng có thể chạy về."

Các phụ nhân, bà bà cùng các thiếu nữ nghe đều nhịn không được mà phấn khích.

Trước đây, cho dù là xây nhà ở cửa thôn, xưởng, hay xưởng đạo quán trên núi, Tiêu gia đều thuê nam nhân.

Chỉ có xưởng sản xuất đậu phụ và người nấu cơm mới thuê nữ tử, tiền công cũng không ít còn bao ăn.

Mọi người nhìn sắc mặt của mấy người kia, hồng hào và béo hơn rất nhiều so với trước khi không đi làm ở nhà Tiêu gia, điều này làm cho nhiều phụ nhân đều hâm mộ.

Không ngờ bây giờ lại thu nhận nữ tử làm việc, đối với bọn họ đây chính là một cơ hội.

Ở niên đại nghèo khổ này, người trong thôn hận không thể bẻ một văn tiền ra thành hai nửa mà dùng.

Một trăm văn một tháng, còn chỉ tuyển nữ tử, đây là điều mà trước đây không ai dám nghĩ tới.

Chỉ cần người không ngốc, sẽ không ngăn cản nữ tử trong nhà đi làm.

"Tức phụ Đại Lang, chuyện này là thật sao? Vậy ngươi xem ta có thể làm được không!"

Phụ nhân dẫn đầu nói lúc nãy không nhịn được hỏi.

Thời Khanh Lạc cười nói: "Đương nhiên là thật."

“Đại thẩm là người cần mẫn, đương nhiên có thể."

"Chẳng qua chút nữa phải đến chỗ Tiểu muội của ta đăng ký mới được." Không có quy tắc thì không thành chuyện gì.

Đại thẩm kích động nói: “Đăng ký, lát nữa ta sẽ đăng ký.”

Có nam nhân không nhịn được hỏi: “Vậy không tuyển nam sao?”

Thời Khanh Lạc trả lời: “Hiện tại, sẽ không tuyển nữa, nhưng đợi xưởng sơn xây xong, khi ấy sẽ tuyển nam nhân. ”

Nghề làm sơn yêu cầu sức lực lớn và vất vả, nam thì phù hợp hơn.

Ban đầu, nhiều nam nhân trong thôn rất thất vọng, nhưng nghe đến chỗ này, họ đều vui vẻ nói: “Được.”

Thời tiết gần đây nóng quá, nếu bán đậu phụ quá xa thì đậu phụ sẽ bị chua, nên họ chỉ bán ở gần đây.

Nhiều người bán cạnh tranh sẽ lớn, sinh ý không tốt nhưng lúc trước nữa, còn phải chờ thời tiết lạnh xuống mới được.

Hơn nữa gần đây không phải ngày mùa cho nên không ít người đều muốn đến Tiêu gia làm việc.

Rốt cuộc cách gần nhà, lương hậu hĩnh bao ăn cơm, huyện thành cũng không tìm được nơi nào như này.

Đặc biệt, cũng có thể dính không khí vui mừng của tú tài và phúc khí của đồ đệ lão thần tiên. Mọi người đều rất vui.