Cửa thôn bày không ít quầy hàng, người từ huyện thành lui tới không ít.
Không biết, còn tưởng rằng thôn Hạ Khê là một thị trấn náo nhiệt.
Tiếp theo lại thấy được rất nhiều người trong mấy cái xưởng của Tiêu gia, hỏi mới thử biết, thì ra đây đều là người đến chờ mua nhang muỗi của Tiêu gia.
Còn có người cố ý đến mua đường.
Dĩ nhiên, cũng có không ít người là nhắm đến đá tiêu.
Từ sau khi công thức tạo ra băng được công khai, toàn bộ Đại Lương đều tìm kiếm mỏ đá tiêu, chỉ là bởi vì bản lĩnh có hạn, cho nên số lượng tìm được cũng có hạn.
Ở thôn Hạ Khê có một sẵn một mỏ có thể khai thác đá tiêu, lập tức trở thành một miếng bánh nóng.
Bên phủ thành còn có một đại tộc, muốn chiếm lấy mỏ đá tiêu làm của riêng.
Nhưng đã bị hắn ta ra mặt ngăn cản.
Đây là địa phương hắn ta cai quản, không cho phép những gia tộc khác hoặc là người khác nhúng tay vào.
Hắn ta lớn lên ở kinh thành, lần này đến huyện Nam Khê, thật ra cũng là lần đầu tiên ra khỏi nhà xa như vậy.
Cũng nhìn thấy sự chênh lệch rất lớn giữa nơi nghèo khó và kinh thành sầm uất.
Vốn dĩ là vì mỏ sắt trên núi mà đến, bây giờ lại thật muốn vì trăm họ mà làm chút gì đó.
Nhìn Tiêu Hàn Tranh nước chảy mây trôi ưu nhã pha trà mà mình chưa từng thấy qua.
Mạc Thanh Lăng cảm thấy trước đây hắn ta đã xem thường đôi phu thê này.
Uống một hớp, rất nhẹ nhàng tinh khiết, còn ngon hơn cả trà mà hắn ta từng uống trước kia.
"Đây là trà gì?"
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Đây là trà đào mà nương tử của học sinh học được."
Mạc Thanh Lăng lại uống một ngụm: "Rất ngon."
Tiêu Hàn Tranh hào phóng nói: "Nếu như đại nhân thích, có thể để người bên cạnh ngài tới học, đến lúc đó muốn uống liền tự pha."
Tiểu tức phụ nói, trà bây giờ đã bị thêm vào một ít thứ, mất đi mùi vị nên có, nếu có thể truyền trà đạo ra bên ngoài cũng không tệ.
Quả thật Mạc Thanh Lăng thích loại trà có mùi vị thanh đạm này: "Được, vậy thì đa tạ rồi!"
Ngồi tán gẫu một lúc, hắn ta mở miệng hỏi: "Ta nghe nói quan hệ của các ngươi và Bạch gia không tệ, tại sao chuyện làm nhang muỗi này lại không hợp tác cùng nhau?"
Nếu như hợp tác với Bạch gia, Tiêu gia cũng có thể bớt không ít chuyện.
Hơn nữa hắn ta cảm thấy lợi nhuận kiếm được hẳn sẽ không ít hơn so với việc một mình bán sỉ cho bên ngoài.
Tiêu Hàn Tranh đoán được hắn ta sẽ hỏi như vậy, đúng sự thật nói: "Nương tử của ta không chỉ là muốn kiếm tiền, mà còn muốn dùng mấy loại đồ vậy trước mắt là nhang muỗi, làm cho cả thôn phát triển lên..."
Hắn nói những lời làm thế nào để cho thôn Hạ Khê phát triển nâng cao mức sống mà thời Khanh Lạc đã nói cho mình lại cho Mạc Thanh Lăng.
Hiển nhiên Mạc Thanh Lăng là lần đầu tiên nghe được loại cách nói này, không kiềm được suy nghĩ sâu xa.
Càng nghĩ càng cảm thấy hay.
Không chỉ thôn Hạ Khê có thể dùng phương pháp này, mà toàn bộ huyện Nam Khê cũng giống như vậy.
Hắn ta suy nghĩ một chút hỏi: "Nương tử ngươi đâu? Có thể mời nàng ra nói mấy câu không?"
Tiêu Hàn Tranh đứng dậy: "Mời đại nhân chờ một chút, ta đi gọi nương tử tới."
Lúc này Thời Khanh Lạc đang ở xưởng sắp xếp hàng hóa chuyển ra.
Nàng cảm thấy mình nên đào tạo mấy người trợ giúp mới được, nếu không sẽ mệt mỏi c.h.ế.t mất.
Đang suy nghĩ, thì nghe thấy Tiêu Hàn Tranh gọi: "Nương tử, Mạc Tri huyện muốn gặp nàng."
Lúc này Thời Khanh Lạc mới tạm thời bỏ công việc xuống đi ra ngoài: "Hắn ta muốn gặp ta làm gì?"
Tiêu Hàn Tranh nói: "Ta nói với hắn ta một chút về ý tưởng phát triển thôn Hạ Khê, có lẽ là muốn tìm nàng nói chuyện về hướng phát triển của huyện Nam Khê đi.”
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Vậy thì có thể trò chuyện một chút."
Huyện Nam Khê phát triển có lợi rất lớn đối với thôn Hạ Khê của bọn họ.
Đi vào trong nhà, Thời Khanh Lạc hành lễ với Mạc Thanh Lăng: "Tham kiến Tri huyện đại nhân."
Mạc Thanh Lăng giơ tay lên: "Miễn lễ, mời ngồi!"
Thời Khanh Lạc cũng không câu nệ, ngồi ở cách đó không xa.
Đám người tộc trưởng cũng không nói gì, hiển nhiên trong lòng bọn họ đã công nhận Thời Khanh Lạc.
Đổi thành phụ nhân khác thử mà xem, chắc chắn sẽ không đồng ý cho nữ tử xuất đầu lộ diện như vậy.
Mạc Thanh Lăng tiếp xúc với Thời Khanh Lạc không nhiều, nhưng đại khái cảm thấy nàng là một người thẳng thắn.
Vì vậy cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Ngươi cảm thấy nếu như muốn phát triển huyện Nam Khê thì nên làm cái gì?"
Thời Khanh Lạc cười trả lời: "Phát triển theo điều kiện địa phương."
Mạc Thanh Lăng ngẫm bốn chữ này, cảm thấy rất có đạo lý.
"Như thế nào là điều kiện địa phương?"
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút nói: "Ví dụ, cây vừng ở huyện Nam Khê tương đối nhiều, nếu như chỉ bán mỗi cây vừng, thì lợi nhuận sẽ có hạn."
"Nhưng nếu dùng làm thành những cái khác, không chỉ giá cả có thể tăng lên, còn có thể biến thành sản phẩm đặc trưng của huyện Nam Khê."
"Sau này vừa nhắc đến cây vừng, biết đâu thứ đầu tiên mà người của Đại Lương nghĩ đến chính là huyện Nam Khê."
Nàng dừng một chút lại nói: "Ví dụ như chúng ta làm nhang muỗi, liền gọi là nhang muỗi Nam Khê, sau này nhắc tới nhang muỗi, mọi người đều biết huyện Nam Khê chúng ta là nơi sản xuất nhang muỗi."
"Trong huyện làm cây vừng, liền có thể gọi là dầu vừng Nam Khê, tương vừng Nam Khê."