Trở lại phủ tướng quân, gã không qua chỗ của lão thái thái ngay lập tức.
Mà là nhịn xuống sự nóng nảy, trở về gian phòng của mình ngây ngẩn một lúc, đến giờ ăn tối mới đi.
Chờ thêm Cát Xuân Như hầu hạ lão thái thái cho tốt, sau đó rời đi cùng tướng quân thúc thúc của gã, lúc này mới giả bộ như muốn dỗ dành lão thái thái để đòi tiền, đuổi hết nha hoàn ra ngoài.
Đây đều là Thời Khanh Lạc dạy cho.
Cũng vì vậy mà cho dù là Tiêu Nguyên Thạch khôn khéo hay Cát Xuân Như đều không phát hiện vấn đề gì.
Chờ sau khi nha hoàn đi rồi, Tiêu Đại Lang móc thư ra.
Gã thấp giọng nói: “Nãi, thư của nha đầu kia gửi đến, ta đọc cho người nghe nhé?”
Gần đây lão thái thái vô cùng bực bội, mặc dù đã nhiều lần xử lý con hồ li chuyên mê hoặc kia, nhưng đối phương càng ngày càng xảo trá không dễ chọc.
Đặc biệt là chuyện ở nhà kho, bà ta mơ hồ có một loại dự cảm xấu, cảm thấy hai tên súc sinh kia đang giấu đại chiêu để đối phó với bọn họ.
Bây giờ nghe thấy vậy, ánh mắt lập tức sáng lên: “Mau đọc đi!”
Những người khác cũng không nhịn được mà vây xung quanh.
Chờ đến khi Tiêu Đại Lang đọc xong thư, Tiêu lão thái thái không nhịn được mà vỗ chân: “Tốt lắm.”
Nha đầu kia thật sự rất hư hỏng liều lĩnh, nhưng bọn họ thích.
Lão thái thái lại dặn dò: “Đại Lang, ngày mai ngươi cứ dựa theo lời nha đầu kia nói mà làm.”
Bà ta hé mắt: “Hai tên súc sinh kia muốn đưa chúng ta trở về, chúng ta cũng không cần nể mặt bọn hắn.”
Bà ta không ngốc, trong khoảng thời gian này ở chung, đã nhìn thấu hai tên súc sinh bất hiếu kia.
Biết đối phương đang nghĩ cách xử lý bọn họ.
Chỉ tiếc là bọn họ nôn nóng cũng không có cách nào, vẫn luôn lo lắng đề phòng.
Hiện tại Thời Khanh Lạc đưa ra chủ ý, đối với bọn họ mà nói quả thực là mưa rơi đúng lúc!
Ở một gian nhà khác trong phủ tướng quân.
Cát Xuân Như đang bóp vai giúp Tiêu Nguyên Thạch.
Nàng ta chưa bao giờ để nha hoàn làm chuyện này, đều muốn đích thân mình làm.
Một là muốn làm cho Tiêu Nguyên Thạch cảm động, dù sao nàng ta đã vất vả hầu hạ lão thái thái cả một ngày, còn đặc biệt hầu hạ ông ta, chắc chắn ông ta sẽ đau lòng.
Hai là không muốn cho nha hoàn chạm vào Tiêu Nguyên Thạch, lỡ như biến thành thông phòng, ông ta chỉ có thể là của một mình nàng ta.
“Tướng công, mấy ngày nữa thật sự có thể đưa đám người lão thái thái trở về sao?” Nàng ta thật sự chịu không nổi, sắp hỏng rồi.
Mỗi ngày, trời còn chưa sáng, lão thái bà kia đã sai nàng ta đến hầu hạ, đồ ăn sáng, ăn trưa, ăn tối đều bắt nàng ta chuẩn bị thức ăn, hành hạ đến mức gần đây nàng ta gầy đi trông thấy.
Tiêu Nguyên Thạch cũng rất đau lòng cho tiểu kiều thê: “Cố gắng chịu đựng vài ngày nữa, hai ngày nữa ta sẽ ra ngoài mượn tiền để duy trì chi tiêu của phủ tướng quân.”
“Sẽ tố khổ với người ngoài, sau khi bọn họ đến đã làm phủ tướng quân náo loạn hết lên, tiền bạc cũng tiêu hết.”
“Đợi đến khi mọi người biết được bộ mặt thật của bọn họ, ta lại sai người dẫn hai tên cháu trai đó đi đánh bạc, cố ý bảo vay nặng lãi, tiền sinh tiền để bọn họ không thể trả nổi.”
“Sau đó ầm ĩ cả kinh thành, mỗi ngày đều đến cửa để đòi nợ.”
“Chờ đến khi hai đứa đó bị đám người cho vay nặng lãi tẩn cho một trận, đám người lão thái thái không còn nơi để cầu cứu, ta sẽ ra tay, cố ý đi vay tiền để giúp đỡ họ. Dùng chuyện này để gây khó dễ, danh chính ngôn thuận đuổi bọn họ về thôn.”
Đến lúc đó sẽ nói với đám người lão thái thái là bởi vị Đại Lang học theo thói xấu, muốn đưa về thôn để quản lý dạy dỗ cho tốt.
Ở kinh thành sẽ không còn ai nói ông ta bất hiếu, ngược lại đồng cảm với việc ông ta hòa nhã với con cháu trong nhà.
Tên cháu đích tôn Tiêu Đại Lang này là của quý của lão thái thái và lão gia tử, là thứ phù hợp nhất để gây khó dễ.
Không thể không nói, Tiêu Nguyên Thạch tàn ác hung dữ hơn nhiều so với nhà cũ Tiêu gia.
Để người ta dụ dỗ cháu ruột đi đánh bạc, vay nặng lãi rồi bị đòi nợ, vậy mà cũng nghĩ ra được chủ ý này.
Ông ta thật lòng yêu thương Cát Xuân Như, vậy nên sẽ không che giấu bất cứ chuyện gì trước mặt nàng ta.
Trong mắt Cát Xuân Như tràn đầy vui vẻ: “Vất vả cho phu quân rồi!”
Để khiến đám người Tiêu Đại Lang trở về, nàng ta lại mua chuộc người tiếp tục dụ dỗ đối phương đánh bạc.
Sau đó sẽ bảo người ta giật dây đám người lão thái thái, đi quấn lấy Tiêu Hàn Tranh đòi tiền, làm cho Tiêu Hàn Tranh không có cách nào mà học hành cho tốt được.
Hạnh Hồng không được mang đến, nàng ta không tin đối phương bỏ trốn đi lấy chồng.
Vì vậy sai người hầu thân tín cha nàng ta đã từng để lại đi thăm dò chuyện này.
Phát hiện sự thật là Hạnh Hồng bị lão thái thái bán đi.
Hơn nữa Tiêu Hàn Tranh không chỉ không c.h.ế.t mà còn được một cô thôn nữ xung hỉ làm cho tỉnh lại.