Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 187



Hắn ta đi theo tỷ phu Tiêu Nguyên Trạch học võ, giá trị vũ lực của hắn ta không phải thứ hai người phụ nhân có thể so sánh được.

"Tỷ, ngươi không sao chứ?"

Cát Xuân Như an ủi người đệ đệ đang bảo vệ mình: "Không sao, ngươi không cần quan tâm, về trước đi."

Gần đây nàng ta phát hiện, người ở nhà cũ rất căm thù đệ đệ và muội muội của mình, cho nên vẫn luôn kêu bọn họ đừng xuất hiện trước mắt đối phương.

Ngô thị bị đạp ngã, đầu tiên là lờ mờ, sau đó liền cảm thấy thắt lưng đau lên.

Lập tức khóc: "Ông trời của ta ơi, tên vô ơn này ăn không uống không ở phủ Tướng quân lại dám ức h.i.ế.p người của Tiêu gia."

"Nương, chúng ta đi thôi, phủ Tướng quân này chính là thiên hạ của Nhị tẩu và người nhà nàng ta." Trong lòng nàng ta rất hận, vì vậy châm dầu vào lửa.

Quả nhiên lão thái thái nghe được, giận đến gào thét như sấm.

Bà ta gọi nhi tử và tôn tử: "Đi, chỉnh đốn tên tiểu tạp chủng này."

Mấy người bọn họ sớm đã muốn đánh Cát Xuân Như kẻ chiếm của cải tiền bạc của bọn họ, vì vậy cùng nhau xông lên.

Nhưng mấy người cộng lại cũng không đánh được người ta.

Trái lại thì toàn bộ đều bị đánh gục.

Ngô thị thấy vậy con ngươi lại đảo quanh, nàng ta đỡ eo đứng dậy, đột nhiên đi đến bên tai lão thái thái thấp giọng nói một câu.

Cát Xuân Như vừa nhìn thấy bộ dáng kia của nàng ta, trong lòng lập tức sinh ra một loại dự cảm xấu.

Quả nhiên, sau khi lão thái thái nghe xong, đột nhiên gọi nhi tử và tôn tử bị đánh ngã dưới đất: "Theo ta ra ngoài."

Sau đó mạnh mẽ bước đến, kéo theo lão gia tử bước nhanh về phía cửa.

Ngô thị và Vương thị cũng vội vàng đi theo.

Mấy người bị đánh ngã trên đất sửng sốt một chút, tiếp đó lập tức bò dậy đuổi theo.

Bọn họ đồng loạt nghĩ đến cách Thời Khanh Lạc dạy trong thư.

Nếu bị khi dễ ủy khuất ở phủ Tướng quân, lập tức chạy ra cửa khóc lóc, đứng ở điểm cao chỉ trích.

Lúc này trên mặt bọn họ đều có vết thương, tất cả đều là bị đệ đệ của Cát Xuân Như đánh, đây chính là bằng chứng tốt nhất.

Tiểu súc sinh kia ở không trong phủ Tướng quân, nhận ân huệ của phủ Tướng quân, lại dám ra tay với những trưởng bối như bọn họ, vậy thì đừng hòng được yên ổn.

Nghe nói danh tiếng của tiểu súc sinh ở kinh thành cũng không tệ lắm, được súc sinh lão Nhị của bọn họ bồi dưỡng, đi tới chỗ nào cũng đều mang theo.

Còn chuẩn bị đi thi Võ Trạng nguyên.

Bọn họ sớm đã khó chịu, còn muốn thi Võ Trạng nguyên, loại vô ơn này có tư cách sao.

Ban đầu Cát Xuân Như còn chưa kịp nhận ra những người này muốn làm gì.

Sau đó không nhịn được suy nghĩ một chút, lập tức đoán ra được.

Sắc mặt thay đổi, vội kêu người đi ngăn cản.



Nhưng lúc này đã muộn rồi, hơn nữa lần này bọn họ hoàn toàn không đếm xỉa đến, đầy tớ ngăn cản trước mặt cũng bị bọn họ cưỡng ép xông ra.

Vừa xông ra, lão thái thái lập tức gân giọng gào lên.

"Đánh người, g.i.ế.c người, ai tới cứu mạng !"

Ngô thị và Vương thị cũng lớn tiếng khóc lóc theo: "Giết người, cứu mạng!"

Một chiêu này cũng là do Thời Khanh Lạc dạy.

Bị ức hiếp, lập tức chạy ra ngoài kêu cứu mạng, phải đảm bảo vừa gọi một cái thì người xung quanh liền đi ra.

Quả nhiên, nghe được tiếng kêu khóc này, không ít người cũng từ trong nhà đi ra, còn có dân chúng đi ngang qua cũng vây lại.

Ở đối diện Tiêu gia là một vị quan viên nghèo, nhưng mà người ta sớm đã đón đám người phụ mẫu lên kinh thành.

Vị lão thái thái kia cũng là một thôn phụ, cho nên gần đây cùng Tiêu lão thái thái qua lại.

Thấy vậy lập tức đi tới, quan tâm hỏi: "Lão muội tử, các ngươi bị sao vậy?"

Tuổi tác của bà ta lớn hơn Tiêu thái thái vài tuổi.

Tiêu lão thái giống như là nhìn thấy người thân vậy, lại dùng nước gừng trên tay áo bôi một chút.

Nước mắt lập tức trào ra: "Lão tỷ tỷ, ta không muốn sống nữa."

"Gần đây ta đang quản lý nhà cửa, nhà ta có kẻ trộm, ta kêu nhi tử đi báo án."

"Nhưng tức phụ lại trách ta, nói ta muốn hại bọn họ."

"Ta cũng chỉ vì muốn tốt cho bọn họ, vì vậy không nhịn được nói nàng ta đôi câu."

"Ai mà biết đệ đệ nàng ta lại xông ra, chỉ tay mắng ta, nói lão bất tử này không có tư cách nói tỷ tỷ của mình như vậy."

"Nhi tử và tôn tử thấy hắn ta bất kính với trưởng bối như ta, lập tức bước lên tranh luận."

"Nhưng công phu của hắn ta rất cao, đánh nhi tử và tử tôn của ta một trận, còn nói muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả chúng ta."

"Ta đây là tạo nghiệt gì, bán nhà bán đất tới kinh thành thăm nhi tử, lại rơi vào kết cục cả nhà bị g.i.ế.c hết."

"Không bằng ta tìm sợi dây thắt cổ trước cho xong."

Nha đầu Thời Khanh Lạc viết trong thư, đi ra khóc lóc kể lể có thể bịa thì bịa, dù sao thì bọn họ cũng đúng, sai đều là đám người đồ đĩ kia.

Ở kinh thành muốn làm quan hoặc là có tiền đồ thì danh tiếng rất quan trọng.

Không vừa mắt ai ở phủ Tướng quân thì trực tiếp tát nước dơ bôi xấu danh tiếng là được.

Lão thái thái cũng không muốn đệ đệ của đồ đĩ kia có tiền đồ, chiếm hết lợi ích cùng tiền bạc của tử tôn của bà ta.

Đúng lúc đối phương đưa điểm yếu tới, nếu bà ta không dùng, vậy không phải là lãng phí một cách vô ích rồi sao.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy khiếp sợ và đồng tình của người vây xem, trong lòng lão thái thái thiếu chút nữa cười tươi rói.

Thật không muốn nói, tức phụ của Tiêu Hàn Tranh, đáng ghét thì đáng ghét, đưa ra chủ ý lại rất tuyệt.

Đệ đệ của đồ đĩ kia còn muốn thi Võ Trạng nguyên, bà ta nhổ vào, tiểu súc sinh kia xứng sao!