Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 202



Lúc này, Phỉ Dục Triết tiến lên phía trước, "Tiêu huynh, đệ muội lâu rồi không gặp!"

"Vị này là bằng hữu của Lương Hữu Triết, hắn ta gần đây ở Kinh Thành không có chuyện gì, cho nên muốn đi với ta ở lại mấy ngày. "

Qua hai ngày sẽ để tên này cuốn gói nhanh chóng rời đi.

Lại giới thiệu cháu trai sắc mặt gầy yếu đang tò mò nhìn chằm chằm Ngốc Ngốc đứng bên cạnh hắn ta, "Này là cháu trai của ta Phỉ Tông Quân. "

Phỉ Tông Quân là một thiếu niên có lễ độ, lập tức thu ánh mắt về, nhìn Tiêu Hàn Tranh hô to: "Chào Tiêu công tử. "

Tiêu Hàn Tranh nở nụ cười: "Phỉ huynh đã lâu không gặp, các vị vào trong ngồi đi! "

Lúc này mấy người bọn họ mới vào trong nhà cùng Tiêu Hàn Tranh.

Lập tức nhìn thấy trên mặt đất của sân được tráng xi măng, trong góc tường của sân chính có một bãi trúc tím hiếm thấy, một bên khác có một bồn hoa, bên trên là không ít cây hoa cúc, hoa mẫu đơn và hoa trà đầy màu sắc quý hiếm.

Giữa sân còn có trồng một cây hoa quế, bàn đá ghế đá vừa vặn đặt ở phía dưới.

Này là Thời Khanh Lạc đặt biệt đi lên núi đào về, cây hoa quế một năm bốn mùa đều lá xanh, lúc nở hoa cả sân đều có mùi thơm của hoa quế, nàng tương đối thích.

Dưới cây hoa quế còn để hai cái xích đu đặt chế, Tiêu Hàn Tranh có thời gian thì sẽ bồi tiểu tức phụ ngồi ở trên xích đu, nói chuyện hoặc là xem sách.

Ba người dẫn theo nha hoàn và gã sai vặt đi vào, nhìn thấy viện như vậy, đều không thể không sinh ra một loại cảm giác rất thỏa mái.

Tiêu Hàn Tranh hỏi: "Các vị là muốn ở trong sân hóng mát, hay là đi vào uống trà?"

Lương Hữu Triết có chút thích cái sân này, "Ngồi hóng mát nói chuyện trước đi.”

Sân đặt mình ở giữa rừng tre, mát mẻ hơn không ít so với bên ngoài.

Nha hoàn và gã sai vặt bị bọn họ đuổi tới một bên đợi.

Sau khi bọn họ ngồi xuống, Thời Khanh Lạc đứng dậy đi lấy trà lạnh đã ngâm với nước đá mang ra, rót cho mỗi người một ly.

Hôm nay thời tiết tương đối nóng, cả một đường đều ngồi ở trong xe ngựa, quả thật ba người vừa nóng vừa khát.

Chẳng qua Phỉ Tông Quân không thể uống nước lạnh, Thời Khanh Lạc đã chu đáo rót một ly nước ấm cho cậu.

Phỉ Dục Triết uống một ngụm lớn nước trà lạnh, cảm giác cả người đều dễ chịu hơn rất nhiều.

Hắn ta không khỏi mà cười nói: "Tiêu huynh, nhà mới này của huynh xây thật không tệ. "

Tiêu Hàn Tranh cười cười, "Phỉ huynh quá khen. "

Hai người nói chuyện phiếm mấy câu, Tiêu Hàn Tranh nhìn về phía Phỉ Tông Quân, " Tiểu công tử chìa tay ra, ta bắt mạch giúp ngươi."

Hắn nhìn ra được, Phỉ Dục Triết đang sốt ruột, sắc mặt của Phỉ Tông Quân trắng bệch vừa nhìn đã thấy rất yếu ớt.

Phỉ Tông Quân kẽ gật đầu, "Làm phiền Tiêu công tử rồi. "



Cậu đưa một tay ra.

Tiêu Hàn Tranh bắt mạch cho cậu, cũng nói ra được nguyên nhân bệnh và tình trạng bệnh tình gần đây..

Điều này làm cho Phỉ Dục Triết và Phỉ Tông Quân đều bất ngờ không thôi, trước đây bọn họ không nói chuyện này, không nghĩ tới đối phương vừa bắt mạch xong đã biết được.

Không hổ là đồ đệ của thần y, hai người cũng sinh ra mấy phần hy vọng.

Phỉ Dục Triết không nhịn được hỏi: "Tiêu huynh, bệnh này của cháu ta có thể trị được không?"

Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Có thể trị, dùng thuốc và dược thiện điều dưỡng khoảng ba tháng là có thể nhìn ra được hiệu quả rõ ràng."

"Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khoảng nửa năm có thể hết bệnh. "

Hắn dùng thuốc, lại kết hợp thêm phương thuốc dược thiệu của tiểu tức phụ, chữa khỏi bệnh cho Phỉ Tông Quân hoàn toàn thành vấn đề.

Chuyện này làm cho hai người họ lại sững sờ, "Thật sự có thể hết bệnh sao?"

Lúc ở Kinh Thành, những ngự y đều nói bệnh này không thể trị.

Dĩ nhiên có một vị nói, trừ khi tìm được thần y thì vẫn còn có mấy phần hy vọng.

Nhờ như vậy Phỉ Dục Triết mới có thể điều tra được chỗ mà thần y xuất hiện lần cuối cùng.

Tiêu Hàn Tranh cũng không thèm quan tâm.

Hắn khẳng định nói: “Chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của ta và uống thuốc đều đặn, tầm nửa năm sẽ khỏi bệnh.”

Phỉ Dục Triết vui mừng nói: “Quá tốt rồi, cháu trai của ta nhất định sẽ nghe theo lời của Tiêu huynh để chữa bệnh.”

Sau khi nghe thấy Tiêu Hàn Tranh nói, trong đôi mắt đờ đẫn của Phỉ Tông Quân lộ ra kinh hỉ cùng vui mừng: “Ta nhất định sẽ nghe theo sự sắp xếp của Tiêu công tử.”

Nếu như có thể sống sót, thì ai lại muốn chết.

Sinh bệnh mấy năm nay, sau khi nghe xong ý tứ của ngự y, bệnh của cậu có trị cũng không hết, còn bảo nhà cậu phải chuẩn bị sẵn sàng.

Cậu thật sự cũng đã nản lòng, nghĩ rằng mọi chuyện cứ như vậy đi.

Nhưng khi thấy người nhà vẫn không muốn từ bỏ, tiểu thúc vẫn luôn bôn ba khắp nơi tìm thần y, cậu lại cảm thấy khó chịu vô cùng.

Hiện tại, đồ đệ của thần y đã nói có thể trị được bệnh của mình, cậu cũng không kìm được hy vọng trong lòng.

Tiêu Hàn Tranh bảo những người khác đợi hắn một lát, hắn đến thư phòng viết ra phương thuốc chữa bệnh.

Hắn đưa cho Phỉ Dục Triết: “Huynh đi đến huyện thành mua những loại thuốc này về, ta lại thêm mấy vị thuốc có trong nhà để cho tiểu công tử dùng.”

Phỉ Dục Triết tiếp nhận phương thuốc, giao cho thân tín của hắn ta đi huyện thành mua thuốc.

Tiêu Hàn Tranh thấy trên trán Phỉ Tông Quân xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, liền nói: “Tiểu công tử trước tiên hãy đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi một chút, ta sẽ giúp tiểu công tử châm cứu một lần .”