Thời lão thái: "..." Nghe thấy hai chữ này, liền nhớ tới tôn nữ ác bá đó.
Thế là giật mình một cái, nha đầu c.h.ế.t tiệt kia muốn làm nhục Ngô gia, bà ta cứ đồng ý như vậy, trở về nhất định sẽ không có kết quả tốt.
Nha đầu kia cũng không dám đánh bà ta, nhưng sẽ đánh nhi tử bảo bối của bà ta!
Vì vậy chịu đựng sự đau đau lòng mấy tiền, nói với Ngô đại thiếu gia: "Không được, nhà chúng ta nghèo nhưng có cốt khí, làm sao có thể không đưa sính lễ chứ?"
"Hai lượng bạc sính lễ nhất định phải đưa, các ngươi không cần khách khí."
Ngô đại thiếu gia: "..." Khách khí cái rắm, ta là không chịu được loại sỉ nhục đó.
Gã mang theo mấy phần ý vị cắn răng nghiến lợi nói: "Nhà chúng ta không thiếu hai lượng bạc."
Thời lão thái lại kiên quyết nói: "Các ngươi không thiếu hai lượng bạc, nhưng chúng ta không thể không đưa, có nhà nào cưới tức phụ mà không đưa sính lễ? Cho dù là mua một lưu dân trở về cũng phải tốn một túi lương thực điđi?"
"Chúng ta không thể để cho nữ nhi nhà các ngươi không bằng cả một túi lương thực."
"Cho nên hai lượng bạc sính lễ phải đưa, ngươi đừng từ chối nữa, nếu không chúng ta không cưới nữa."
Ngô đại thiếu gia giận đến ngã ngửa: "..." Ý của bà là nữ nhi nhà chúng ta chỉ đáng giá hai lượng bạc?
Vẫn là các ngươi đừng cưới nữa, ai cầu các ngươi cưới.
Gã thật là bị sự vô liêm sỉ của Thời lão thái làm cho buồn nôn rồi.
Ngô gia chủ ho nhẹ một tiếng, lúc này Ngô đại thiếu gia mới kìm nén xúc động muốn g.i.ế.c c.h.ế.t lão thái thái nói: "Được, các ngươi muốn đưa thì đưa."
Gã lại nói: "Bây giờ chúng ta trở lại Ngô gia bàn chuyện cưới gả một chút đi?"
Lúc này lão thái thái mới hài lòng gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi vào nói một chút."
Nói xong còn xoay người lau nước mắt, nói cảm ơn với những người có mặt: "Cảm ơn mọi người công chính nói thẳng, nhà chúng ta mới có thể thành công cưới được tức phụ."
Ngô đại thiếu gia: "..." Lão thái thái này không đi diễn hí khúc, thật là phí tài năng.
Lần này, đám người Thời lão thái bị người của Ngô gia lôi vào.
Sau khi đưa vào, mọi người đều có chút cao hứng, chỗ nào là bộ dáng đáng thương lúc ở ngoài cửa chứ.
Người Ngô gia thấy thế, hận không thể lập tức ném bọn họ ra ngoài.
Nhưng lần này bọn họ thông minh hơn, nhịn xuống vì sợ lão thái thái lại mang người Thời gia tiếp tục gây náo loạn .
Còn việc giam giữ người, giờ mọi chuyện đã loạn như thế này, cũng không thể làm như vậy được.
Vì thế sau khi vào cửa, Ngô lão thái thái viện cớ đau đầu lném mọi chuyện cho Ngô thái thái xử lý, sau đó rời đi.
Bà ta cảm thấy ghê tởm bởi mấy việc của Thời lão thái, hiện tại muốn đi tắm rửa, thay quần áo.
Dù Ngô thái thái không muốn nói chuyện cùng Thời lão thái thái, những lại không có cách nào, chỉ có thể lưu lại.
Vừa muốn uống trà, bỗng nhiên Thời lão thái thái nói chuyện khiến nước miếng b.ắ.n ra chỗ chén trà.
Ngô thái thái cảm thấy ghê tởm, lập tức bỏ chén trà xuống “….” Nhất định là bà ta cố ý.
Vừa nghĩ tới Ngô gia cùng gia đình như vậy kết thông gia, Ngô thái thái đều không muốn ăn cơm tối.
Thời lão thái thái đúng là cố ý, ai nói Ngô thái thái luôn kiêu ngạo, để mắt trên đầu.
Bà ta đề ra yêu cầu: “Hồi môn là một ngàn lượng bạc, xem như bồi thường cho nhi tử ta, chi phí ăn mặc đều phải cao cấp, một mình các ngươi phải đưa hồi môn.”
Cưới người vào cửa rồi trực tiếp tịch thu một nghìn lượng.
Chi phí ăn mặc là phụ, cũng trực tiếp tịch thu.
Đối với đám người lão thái thái, chuyện không biết xấu hổ đến mức lấy của hồi môn của con dâu, không đáng là gì cả.
Chỉ cần có tiền ăn uống, mặt mũi không cần cũng được.
Ngô thái thái thật sự nhịn đủ rồi, nói: “Được, ngoài một ngàn lượng, nhà họ Ngô bọn ta đương nhiên vẫn có một ít đồ vật làm của hồi môn.”
Cứ để Ngô Tế Tế, đồ thứ nữ mất mặt kia mang hết đồ vật trong viện của nàng ta đi, về sau cũng đỡ chướng mắt.
Thời lão thái hài lòng cười: “Vẫn là Ngô thái thái hào phóng.”
“Nhưng mà đồ vật trong viện của con dâu ta cũng đừng động vào, về sau vợ chồng son đến Ngô gia sống sẽ tiện hơn.”
Chuyện này là Thời Khanh Lạc bảo bà ta nói ra.
Nói là vì đề phòng Ngô gia coi như Ngô Tế Tế chính là của hồi môn, ngay cả sân viện cũng lấy lại.
Về sau nhi tử của bà ta đi theo về Ngô gia, không có nơi nào ở, sẽ bị Ngô gia lấy lấy cớ đuổi đi.
Ngô lão thái nghe vậy thì sốt ruột,“...” Tại sao Thời lão thái lại biết được suy nghĩ của bà ta?
Bà ta làm bộ khó xử nói: “Chuyện này không tốt lắm đâu. Nữ nhi trong nhà gả đi, phòng ốc đều sẽ phải thu hồi.”
Bà ta thực sự không muốn nhìn thấy người của Thời gia, càng cảm thấy khó chịu khi Thời lão tứ mang thứ nữ kia quay lại.
Trong nháy mắt sắc mặt của Thời lão thái âm trầm xuống: “Nữ nhi của ngươi trở về, cũng không có phòng để ở?”
Thật may vì bà ta đã nghe lời Thời Khanh Lạc, nói đến chuyện này.
Ngô thái thái khinh thường nói: “Nữ nhi của ta chính là đích nữ”
Ý muốn nói, Ngô Tế Tế chỉ là thứ nữ, làm gì có tư cách.