Trắc viện bên kia, quả nhiên lại chơi mạt chược suốt đêm.
Ba ngày kế tiếp, Thời Khanh Lạc dạy tất cả hiểu biết của mình về cách chơi bài và mạt chược cho Lương Hữu Tiêu và Phỉ Dục Triết.
Sau đó lại qua hai ngày.
Thời Khanh Lạc ghét bỏ nhìn Lương Hữu Tiêu, “Ngươi còn muốn ăn vạ nhà ta bao lâu?”
Người này gần đây chơi mạt chược vui đến quên cả trời đất.
Lương Hữu Tiêu ngượng ngùng cười, “Ta còn không phải vì sòng bạc của chúng ta, trước tiên học tập thật tốt sao.”
So với bài, hắn ta thích chơi mạt chược hơn.
Tưởng tượng đến lúc đi đường không thể chơi, hắn ta có chút không muốn về.
Thời Khanh Lạc nhướng mày, “Ta thấy ngươi học cũng khá tốt.”
“Ngày mai nhanh trở lại kinh thành làm chính sự đi, bằng không về sau ta không mang theo ngươi chơi nữa.”
Muốn thu thập phụ thân cặn bã, gia hỏa này cần phải lên kinh thành liên hợp với Hề Duệ.
Lương Hữu Tiêu nghe thấy vậy nói, “Vậy được, ngày mai ta hồi kinh.”
“Về sau có cái gì chơi vui, ngươi nhớ phải nghĩ đến ta đầu tiên!”
Hắn ta phát hiện đi theo nữ nhân này rất tốt, về sau không thiếu trò chơi.
Đương nhiên, còn có thể kiếm tiền.
Lần này hắn ta trở về mang theo ván trượt, xe trượt, mạt chược và bài, tuyệt đối sẽ trở thành tiêu điểm cho người toàn kinh thành chú ý đến.
Hắn ta thích được nổi bật.
Chuẩn xác mà nói, những thế gia trong kinh thành, mặc kệ là trưởng bối tiểu bối hay cùng thế hệ, đều thích được nổi bật.
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Ngươi giải quyết tốt chuyện kia xong, ta bảo đảm về sau ngươi chính là người nổi bậc nhất toàn kinh thành.”
Nàng biết chẳng những tên gia hỏa này thích xem náo nhiệt, còn thích được nổi bật, mà không phải là nổi bật bình thường.
Lương Hữu Tiêu cười hì hì, “Vậy thì tốt, lần này ta trở về sẽ làm cho người toàn kinh thành lác mắt.”
Cứ nghĩ đến chuyện làm cho đám người Hề Duệ hâm mộ ghen ghét, mới tưởng tượng như vậy hắn ta đã kích động, hận không thể mọc đôi cánh để tức tốc hồi kinh.
Thời Khanh Lạc bất đắc dĩ nhìn bộ dạng này của hắn ta, nàng nhấn mạnh trọng điểm: “Ngươi đừng chỉ lo chơi, chớ quên chính sự.”
Lương Hữu Tiêu vỗ bộ n.g.ự.c bảo đảm, “Ta làm việc, ngươi yên tâm.”
Thời Khanh Lạc: “…” Ta chính là không yên tâm.
Nàng lại nói: “Mạt chược lúc nào cũng có thể chơi, trò hay lại hiếm khi được xem một lần, ngươi hiểu chứ.”
Lương Hữu Tiêu cười xấu xa, “Hiểu, ta hiểu.”
Hắn ta cũng muốn xem kịch hay của Tiêu Nguyên Thạch, có kịch hay kích thích như vậy, tất nhiên hắn ta không thể bỏ qua được.