Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 246



Cứ như vậy, Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ đã thành công móc nối với Hoàng thúc, trở thành bạn chơi mạt chược tốt nhất.

Không chỉ chơi mạt chược mà còn có thể cùng nhau ăn, uống và vui chơi.

Sau khi Lương gia và Hề gia biết, đều thật sự cạn lời.

Nhưng cũng đã quen hai nhi tử này ăn chơi trác táng, lúc này cũng lười quản.

Chỉ cần hai tiểu tử và Hoàng thúc không gây chuyện là được rồi.

Tuy nhiên vẫn cảnh cáo hai người, không được đoàn tụ với hoàng thúc, những chuyện khác thì muốn làm gì làm.

Ở phủ tướng quân bên kia.

Cát Xuân Như gọi Cát Xuân Nghĩa đến.

Nàng ta bất đắc dĩ nhìn đệ đệ nói: “Tiểu đệ, tỷ phu giúp đệ vào quân doanh, sau nửa tháng sẽ có người trực tiếp phái đệ lên biên cương.”

Nếu không phải do người Tiêu gia thì đệ đệ nàng ta cũng chẳng cần đi đến địa phương xa như vậy bắt đầu lại từ đầu.

Cát Xuân Nghĩa cũng không vui: “Tỷ, Tiêu gia hại đệ như vậy, tỷ tính tha cho họ sao?”

Cát Xuân Như nheo mắt: “Đương nhiên là không.”

“Tỷ phu đệ cũng sẽ sắp xếp để bọn họ đến biên cương, để Tiêu Đại Lang làm huyện thừa.” .

“Hơn nữa cũng cách nơi đệ tòng quân không xa.”

“Chờ đệ đứng vững tại đó, khi đấy đệ muốn báo thù kiểu gì cũng được.”

Nàng ta nói đầy ẩn ý: "Biên cương thường sẽ có xích mích, có người c.h.ế.t là chuyện bình thường"

Nàng ta biết nếu đệ đệ không đích thân báo thù thì nút thắt trong lòng sẽ không thể giải quyết được, sẽ có tác động lớn đến tương lai.

Đó là lý do tại sao trước đây nàng ta đã xúi giục Tiêu Nguyên Thạch, lúc này ông ta mới đưa những người Tiêu gia cũ đi đến biên cương.

Sau khi đệ đệ nàng ta đến đó, những người kia cũng sẽ bị đưa đi.

Nghe tỷ tỷ nói, mắt Cát Xuân Nghĩa sáng lên: “Được.”

“Tỷ, tỷ thật tốt!”

Hắn ta nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t hết người Tiêu gia cũ, không thì cũng để họ sống không bằng chết.

Cát Xuân Như duỗi tay xoa đầu hắn ta: “Cát gia chúng ta cũng chỉ có mình đệ là nam tử, cho nên vì đệ, tỷ cái gì cũng dám làm.”

Nàng ta nhất định sẽ để đệ đệ mình thăng quan tiến chức, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của phụ thân trước khi mất.

Cát Xuân Nghĩa gật đầu: “Đệ nhất định sẽ cố gắng, không để cho tỷ thất vọng.”

Tiếp đến hắn ta cúi đầu nhìn tay phải chính mình: “Chỉ là tay phải của đệ ảnh hưởng đến việc rút kiếm, gần đây đệ luôn rèn luyện tay trái, chẳng biết bao lâu nữa mới có thể linh hoạt như tay phải đây.”

Tên hỗn xược Hề Duệ kia cứ đợi đó.

Nhìn thấy bộ dáng này của đệ đệ, Cát Xuân Như đau lòng vô cùng: “Đừng lo tỷ sẽ thay đệ báo thù.”

“Về sao chỉ cần có cơ hội tỷ nhất định sẽ không bỏ qua cho tên ăn chơi trác táng đó.”



Đệ đệ chính là vảy ngược của nàng ta, ai cũng không được phép đụng đến.

Nghe Cát Xuân Như nói vậy, Cát Xuân Nghĩa không khỏi giật mình.

Hắn ta lập tức nhanh chóng phản ứng lại: “Tỷ, nữ nhân quân lấy Hề Duệ là do tỷ sắp đặt?”

Thanh danh của Hề Duệ vốn chẳng tốt lành gì, bây giờ lại càng thậm tệ hơn.

Hắn ta còn chưa có đính hôn cưới thê đã có thiếp thất mang thai, sau này sẽ không có người trong sạch hoặc thế lực nào gả con gái của mình cho tên khốn nạn đó.

Mặc dù phủ Quốc công đã đứng ra nói rằng đó là một sự hiểu lầm, nhưng không nhiều người tin..

Hắn ta còn đang hả hê vui sướng khi thấy người gặp họa lại không nghĩ tới là do tỷ tỷ mình sắp đặt mọi chuyện.

Trong lòng hắn ta càng cảm động, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần ai ức h.i.ế.p bọn họ, không ai là có kết cục tốt đẹp.

Dù không hỏi nhưng hắn ta biết rằng chính tỷ tỷ là người đã làm việc đó.

Hắn ta không cho rằng tỷ tỷ mình ác độc ngược lại còn cảm thấy tỷ đang làm chuyện tốt.

Hắn ta lo lắng hỏi: “Tỷ, tỷ phu có biết không?”

Xuất thân của Hề Duệ lớn như vậy, tỷ tỷ vì hắn ta mà tính kế đối phương, nếu để tỷ phu biết được chuyện này sẽ không vui..

Cát Xuân Như khẽ mỉm cười: “Đương nhiên tỷ sẽ không để chàng ấy biết.”

Nếu không phải vì Hề Duệ khinh thường người quá đáng, đánh gãy tay của đệ đệ, làm ảnh hưởng đến khả năng cầm bút và kiếm của đệ ấy sau này, nàng ta sẽ không tức giận mà trả thù.

“Liệu Hề gia có phát hiện ra không?” Nếu bị phát hiện sợ sẽ bất lợi cho bọn họ.

Cát Xuân Như nở một nụ cười trấn an: "Tỷ đã sắp xếp rất cẩn thận, cố tình che giấu và lừa gạt, chúng ta nhất định sẽ không bị phát hiện đâu, đừng lo lắng."

Đây không phải là lần đầu tiên nàng ta làm chuyện như vậy, chưa lần nào nàng ta mắc lỗi để bị bắt cả.

Nghe nàng ta nói vậy, Cát Xuân Nghĩa cảm thấy nhẹ nhõm: “Vâng.”

Cục tức vốn tắc nghẽn trong lòng của hắn ta cũng đã được giải tỏa..

Chờ hắn ta lập chiến công trên chiến trường, sau khi trở về nhất định sẽ đạp Hề Duệ ăn chơi trác táng kia dưới chân.

Tại thôn Hạ Khê, Tiêu gia.

Tiêu Hàn Tranh vừa mới bắt mạch cho Phỉ Tông Quân xong xuôi thì phu thê Thời lão Tam đột ngột đến cửa.

Đợi hai người ngồi xuống, Thời Khanh Lạc rót cho hai ngươi hai cốc nước đường.

Về cơ bản người trong thôn không thích uống trà, hầu hết đều mời khách bằng nước đường.

Thời Khanh Lạc hỏi: “Có tình huống gì không?”

Ngoại trừ việc mỗi ngày đến đạo quán đến dâng hương, Thời lão Tam sẽ không đi gặp nàng.

Hôm nay đôi phu thê này cùng nhau tới chắc chắn có chuyện xảy ra.

Đáng lẽ ra bọn họ phải đưa chất nhi về phòng Phỉ Dục Triết nhưng khi nghe đến chuyện này đứng ngồi không yên.

Thời Khanh Lạc không đuổi mọi người, điều đó có nghĩa là họ có thể lắng nghe.

Vốn dĩ Phỉ Dục Triết đang chuẩn bị dẫn cháu trai về phòng, nghe nói có chuyện, đột nhiên ngồi bất động.