Thời Khanh Lạc nói: "Chuyện thống khổ nhất của đời người, không chỉ là mất đi những thứ mình quan tâm nhất, mà còn bị người mà mình coi thường từ trước đến giờ đè đầu. "
"Xem nàng ta như bảo bối này nọ, đến lúc quăng đi thì như chiếc giày rách."
"Ta cảm thấy cả đời nữ nhân kia không thể tiếp thu được nhất, chính là thấy phụ thân cặn bã thật thơm vợ cũ."
Tiêu Hàn Tranh khó hiểu, "Thực thơm vợ cũ?"
Thời Khanh Lạc cười hì hì, "Làm cho ông ta ngoảnh đầu lại phát hiện nương của chúng ta thật tốt, trái lại đột nhiên thích nương."
"Sau đó nương sẽ vứt bỏ ông ta như giày rách."
Tiêu Hàn Tranh giật mình, phát hiện ý tưởng trong đầu tiểu tức phụ này của mình thật sự là kỳ lạ cổ quái.
Có điều nghĩ đến phụ thân cặn bã đã từng vứt bỏ nương, làm hại nương thương tâm thống khổ.
Nếu có một ngày thay đổi ngược lại, hắn cũng cảm thấy trong lòng thoải mái dễ chịu.
Hắn nói: "Việc này thực sự không dễ làm được đâu."
Thời Khanh Lạc vỗ vỗ ngực, "Giao cho ta là được. "
Nam nhân có tính tình giống như phụ thân cặn bã này, đương nhiên sẽ rất thích một nữ nhân quỳ dưới chân thối của mình.
Nhưng nữ nhân như vậy lại không ít, ông ta còn có thể cảm thấy được Cát Xuân Như đặc biệt sao?
Ngược lại là Tiêu mẫu, lúc trước là nữ nhân hèn mọn khẩu cầu trước mặt ông ta, sau khi gặp mặt lại biến hóa nhanh chóng không hề yếu đuối giống như lúc trước, trở nên có cá tính, khinh thường nhìn ông ta.
Nhất định ông ta sẽ cảm thấy thê tử trước này đột nhiên không giống người thường, lại thiết kế hai cái hố cho ông ta nhảy vào, nhìn thấy điểm tốt của Tiêu mẫu.
Vậy không phải sẽ được rồi sao.
Nếu có một người thân phận cao hơn phụ thân cặn bã, muốn cầu hôn Tiêu mẫu, còn có thể kích động ông ta một phen.
Nàng dùng cánh tay chọc chọc thắt lưng Tiêu Hàn Tranh, "Huynh sẽ không phản đối nương tái giá chứ?"
Mẹ chồng nàng hiện tại mới ba mươi tuổi, không cần phải vì một tra nam mà buông tha cho nửa đời sau.
Tìm một nam nhân ưu tú cưng chiều yêu thương, thèm tức c.h.ế.t phụ thân cặn bã.
Mấu chốt là mẹ chồng nàng chắc chắn có thể nhổ ngụm ác khí kia ra, càng sẽ phát hiện ra phụ thân cặn bã cũng chỉ có như thế mà thôi.
Cái gai kia trong lòng có thể nhổ ra, tương lai an tâm đi tìm người yêu, cuộc sống ngày ngày hạnh phúc.
Tiêu Hàn Tranh: "..." Vậy mà tiểu tức phụ bắt đầu lo lắng vấn đề tái giá của nương rồi.
Hắn không do dự nói, "Tự nhiên sẽ không phản đối."
Nếu nương có thể tìm được nam nhân đối tốt với bà, hắn cũng không ngại bản thân có thêm cha kế.
Thời Khanh Lạc tựa đầu tựa vào cánh tay của Tiêu Hàn Tran, "Tranh ca, ta biết huynh là người tốt nhất mà!"
Đổi thành nam nhân khác của thời đại này, đặc biệt là người đọc sách, có thể tiếp thu nương hòa ly cũng xem như không tệ, càng đừng nói còn có thể ủng hộ nương tái giá.
Quả nhiên là nàng tìm được tướng công tốt nhất.
Tiêu Hàn Tranh cúi đầu hôn lên trán của nàng cười nói: " Nàng đó!"
Trong lòng lại ấm áp, bởi vì tiểu tức phụ cũng đặt nương của hắn ở trong lòng.
Lại qua vài ngày, kinh thành.
Phủ Tướng quân, thư phòng.
Tiêu Nguyên Thạch ngồi ở trên ghế chủ vị.
Thân tín của ông ta đưa lên một phần lời khai, "Chủ tử, tên tiểu nhị kia đã khai khẩu cung, là có người dùng tiền mua chuộc, đưa cho tên đó chén rượu có thả thuốc."
"Chúng thần tìm hiểu nguồn gốc, tra được ở trên người gã sai vặt của Hề Duệ."
Tiêu Nguyên Thạch cũng không ngoài ý muốn, "Quả nhiên là tên đó làm."
Thân tín hỏi: "Chủ tử, tên tiểu nhị kia xử lý như thế nào."
Hắn ta làm động tác cắt cổ, "Có muốn hay không?"
Tiêu Nguyên Thạch nghĩ nghĩ, híp mắt nói: "Không cần."
"Ngày mai mang người về phủ tướng quân, ta sẽ dẫn theo tên đó đi phủ Quốc Công một chuyến."
Kỳ thật ông ta rất muốn giao người cho Kinh Đô Phủ Doãn.
Nhưng lại biết làm như vậy, hoàn toàn không gây thương tổn cho Hề Duệ một chút nào.
Cái gã sai vặt kia hoàn toàn có thể nhận hết mọi chuyện lên người mình, Kinh Đô Phủ Doãn cũng sẽ không dám đắc tội với phủ Quốc Công.
Thái hậu cũng sẽ không thích chuyện này xảy ra.
Cho nên kết quả tốt nhất, chính là ông ta cầm nhược điểm này đi tới phủ Quốc Công nhận ân tình.
Trong kinh thành, chỉ cần người thông minh chân chính đều có thể nghĩ đến, ông ta là người bị tính kế.
Hiện tại thanh danh đã bị hủy hoại cho dù ông ta chứng minh được mình bị tính kế thì đã như thế nào?
Đều đã đến loại tình trạng này rồi, tất nhiên dùng để đổi lấy ích lợi càng có lời.
Về phần Hề Duệ và Hề gia, tất nhiên ông ta sẽ không bỏ qua.
Có điều hiện tại ông ta thấp hơn một cái đầu, chờ tương lai có một ngày, ông ta nhất định sẽ đòi món nợ này lại.
Thân tín có chút khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, "Vâng!"
Không thể không nói, Tiêu Hàn Tranh đã tính toán rõ ràng tâm tư của phụ thân cặn bã.
Ngày hôm sau, Tiêu Nguyên Thạch đi đến phủ Quốc Công bái phỏng.
Gần đây lão Quốc Công cùng nhóm lão hữu thích chơi mạt chược, cho nên sẽ không ở quý phủ.
Cha của Hề Duệ, cũng là thế tử Hề Tín Hành của phủ Quốc Công, tiếp đãi Tiêu Nguyên Thạch.
Lúc trước Hề Tín Hành đã nghe nói chuyện xảy ra trên người của Tiêu Nguyên Thạch, để cho người tra xét.
Cũng tra ra chính là tiểu nhi tử nhức đầu kia nhà mình làm ra chuyện tốt này.
Bởi vậy ông ta đoán ra mục đích của Tiêu Nguyên Thạch đến đây.
Sau khi ngồi xuống, ông ta thái độ thản nhiên, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay Tiêu tướng quân tới cửa có việc gì?"
Tiêu Nguyên Thạch cũng không vòng vèo, "Hôm nay ta tới cửa, là muốn để phủ quần công đưa ra ý kiến cho mình."