Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 265



Hề Tín Hành cũng không vòng vo, trực tiếp nói chuyện Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ tính kế Tiêu Nguyên Thạch ra.

“Thật ra ta không giận bọn nó tính kế Tiêu Nguyên Thạch, dù sao cũng là tên kia tự tìm lấy.”

“Ta chỉ là không quen nhìn cái thái độ cà lơ cà phất này của bọn nó, suy nghĩ tính kế người, vậy mà còn chừa lại nhược điểm.”

Đương nhiên, ngoài miệng nói như vậy, trong lòng thì cũng có chút tức giận.

Chuyện nhi tử không nhổ cỏ tận gốc tiểu nhị kia, hành sự cũng không tàn nhẫn độc ác, ông ấy vẫn có chút vui mừng.

Nếu tiểu nhi tử của ông ta có dã tâm, hành sự tàn nhẫn, lúc đó ông ta mới cần phải lo lắng, ông ta không muốn nghĩ đến cảnh huynh đệ tương tàn.

Lương Minh Thành đau đầu không thôi, thậm chí có chút nghiến răng nghiến lợi, “Đứa hỗn trướng này.”

Tiêu Nguyên Thạch và Hề Duệ có thù oán, đứa hỗn trướng kia đánh rắm vào làm gì.

Còn đưa ra chủ ý đối phó Tiêu Nguyên Thạch.

Lúc trước vì Tiêu Nguyên Thạch làm chức Binh Bộ thị lang, hoàng đế cũng để đối phương giao ra binh quyền.

Nên ông ta còn đang suy xét có nên giao hảo với đối phương hay không, mượn sức một hai.

Hiện tại thì hay rồi, đều bị đứa hỗn trướng đó phá hoại.

Ông ta chắp tay về phía Hề Tín Hành, “Đa tạ Hề huynh báo cho, ta sẽ dạy dỗ hỗn tiểu tử kia.”

Hề Tín Hành cười nói , “Lương huynh cũng không cần quá khách khí, chỉ cần dạy cho bọn nó một bài học là được.”

Phụ tử Hề gia không có ngốc, ngồi một hồi thì rời đi.

Hề Duệ nói thầm trong lòng: Huynh đệ, phải chịu đựng!

Trong việnLương Hữu Tiêu, hắn ta đang cùng tùy tùng chơi đấu địa chủ.

Thấy cha nhà mình cầm cây trường côn đi vào, có chút ngơ ngác.

“Cha, ngài đây là muốn tới viện tìm ta luyện võ sao?”

Nói xong hắn ta ném bài ngay lập tức, chạy về phía cửa sân.

Lương Minh Thành đen mặt nói: “Lão tử xác thật muốn luyện võ, ngươi tới luyện với ta đi.”

Lương Hữu Tiêu không chút do dự chạy ra cửa.

Nhưng mới vừa chạy đến cửa, đã bị thân vệ của lão tử ngăn lại.

Lương Minh Thành đi về phía Lương Hữu Tiêu, “Chạy đi, thằng nhãi ranh, lão tử sớm đã muốn đánh ngươi rồi!”

Lương Hữu Tiêu không rõ nguyên do, “Cha, ta có chọc gì đến ngài đâu?”

Lương Minh Thành hừ lạnh một tiếng, “Thằng hỗn trướng, cái chủ ý tính kế Tiêu Nguyên Thạch, có phải là ngươi đề ra hay không?”

Lương Hữu Tiêu vừa nghe đã hiểu, chính mình bị thằng ch.ó Hề Duệ kia bán đứng.

Hắn ta ngượng ngùng nói: “Ta chỉ tùy tiện nói ra chủ ý, ai biết hắn ta thật sự chạy đi làm.”



Lương Minh Thành giận đến không nhịn được, “Nhân gia có thù oán, ngươi ra chủ ý cái rắm”

“Đừng cho là ta không biết, ngày đó ngươi cũng đi xem kịch vui.”

“Vốn dĩ ta còn muốn kết giao với Tiêu Nguyên Thạch, hiện tại đều đã bị nhãi ranh ngươi phá hoại.”

Lương Hữu Tiêu vừa nghe, lập tức bật cười, “Cũng may cha không kết giao với loại người này.”

“Cái loại khi thành danh liền muốn biếm thê làm thiếp, cuối cùng vì ngoại thất mà hoà ly với thê tử có ân với mình, đoạn thân với nhi tử thân sinh, ruồng bỏ vợ con, kết giao rồi thì đến mình bị bán khi nào cũng không biết được.”

Hắn ta cảm thấy may mắn mình đã phá hư chuyện này.

Bằng không để lão tử của hắn ta qua lại thân thiết với Tiêu Nguyên Thạch, sao hắn ta còn có thể kết bạn với Tiêu Hàn Tranh, Thời Khanh Lạc nữa?

Lương Minh Thành nhíu mày, “Cái gì biếm thê làm thiếp, ruồng bỏ vợ con?”

Ông ta chưa từng nghe nói tới chuyện này.

Vì thế Lương Hữu Tiêu lập tức kể chuyện của Tiêu gia ra.

Lương Minh Thành thế mới biết, thì ra lúc trước nhi tử ra ngoài vậy mà là tới nhà nhi tử thân sinh của Tiêu Nguyên Thạch.

Càng không nghĩ tới, Tiêu Nguyên Thạch là loại người như vậy.

Lúc trước ông ta cũng nghe nói, Hề Duệ và đứa con hỗn trướng này của mình vì cái gì tính kế Tiêu Nguyên Thạch.

Là tại tiểu kiều thê kia của Tiêu Nguyên Thạch tính kế Hề Duệ trước.

Cưới vợ nên cưới vợ hiền, lời này đúng là không sai.

Vì nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp mà làm chuyện như vậy với vợ cả và nhi tử thân sinh, Lương Minh Thành không khỏi khinh bỉ Tiêu Nguyên Thạch.

Còn việc không kết giao với Tiêu Nguyên Thạch, cũng không tức giận nữa.

Lương Hữu Tiêu thấy vẻ mặt này của ông ta là biết cha đã nghe lọt tai, “Vậy cha ơi, cha có nên về viện mình luyện võ không?”

Lương Minh Thành hoàn hồn cười lạnh, “Ngươi nằm mơ hả.”

Ngay sau đó, trong sân Lương Hữu Tiêu cũng vang lên từng đợt tiếng kêu la thảm thiết.

Lương Minh Thành đã chuẩn bị sẵn, chẳng những muốn ngăn cản con mình chạy trốn, còn cho người ngăn cản người của Lương Hữu Tiêu đến viện lão thái thái báo tin.

Ngày hôm sau, Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ chạm mặt.

Một người có dấu roi trên cổ, một người đi đứng khập khiễng.

Lương Hữu Tiêu trừng mắt nhìn Hề Duệ, “Khốn nạn, ngươi bán đứng ta.”

Hề Duệ trừng hắn một cái, “Ta cũng là bị huynh xúi giục, bằng không sao có thể bị đánh như thế này.”

Hắn ta lại đúng lý hợp tình mà nói: “Huynh đệ! Có nạn cùng chịu!”

Lương Hữu Tiêu: “……” Ngươi đi mà có nạn cùng chịu, này không phải là huynh đệ tốt, là huynh đệ tồi.

Hề Duệ không vui nói: “Vậy mà cha ta lại đánh ta như vậy, ta phải cho ông ấy tức giận một chút mới được.”