Hạt giống là lấy từ trong không gian của nàng, tính ổn định và chất lượng rất cao, năng suất cũng cao, lại vô cùng thơm ngon, điều kiện gieo trồng thì lại không quá khắt khe.
Lương Hữu Tiêu cùng Phỉ Dục Triết không thể tin được hỏi: “Cái gì? Cao như vậy? Thiệt hay giả?”
Hai người đều không phải kẻ ăn chơi trác táng không biết phân biệt, ít nhất vẫn biết một mẫu đất trong thôn trang ước chừng có thể thu hoạch được bao nhiêu cân gạo cùng lúa mạch.
Chỉ có Hề Duệ và Tịch Dung là ngốc, bởi bọn họ thật sự không biết.
Nhưng hơn một ngàn cân, cũng cảm thấy rất nhiều.
Thời Khanh Lạc nhún nhún vai, “Ngô đang ở hậu viện, ta lừa các ngươi làm gì?”
Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Thời Khanh Lạc, Lương Hữu Tiêu cùng Phỉ Dục Triết không nói lên lời.
“Đi một chút, chúng ta đi nhìn ngô.” Lúc này trong lòng hai người vô cùng kích động.
Vì thế đoàn người đi đến hậu viện.
Thời Khanh Lạc lấy ngô trong tay đưa cho Tiêu Hàn Tranh, tự mình đi bẻ thêm.
Dù nói thế nào Mạc Thanh Lăng cũng đã từng là công tử ăn chơi khét tiếng kinh thành, mặc dù đột nhiên thay đổi tốt lên, nhưng đám công tử này vẫn rất công nhận hắn ta.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Thanh Lăng nở nụ cười, “Mấy người các ngươi thật là to gan, lén lút chạy đến huyện Nam Khê, ngay cả Thánh thượng cũng kinh động.”
Lương Hữu Tiêu lập tức ném nồi, “Đều là Hề Duệ nhất định phải trốn nhà đi, ta sợ một mình tên đó gặp nguy hiểm nên mới dẫn đến đây."
Sau đó lại bồi tiếp: “ Còn Tịch Dung thì không liên quan gì đến chúng ta cả, là do nàng ấy một hai muốn đi theo Hề Duệ trốn nhà đi”
Hề Duệ: “....” Tên khốn này, chuyên môn bán đứng bằng hữu.
Tịch Dung cũng trừng mắt nhìn Lương Hữu Tiêu, “Có thể ngậm miệng lại không?”
Nói giống như là nàng ấy coi trọng Hề Duệ, muốn đến ăn vạ vậy.
Hề Duệ như vậy, tặng nàng ấy cũng không cần, lại nói bọn họ cũng được tính là biểu tỷ đệ.