Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 307



Hai người nhàn nhã ngồi uống trà ở sảnh đãi khách.

Rất nhanh, đám người nhà cũ Tiêu gia đã đến.

Tiêu lão thái đi đến thấy hai người Tiêu Hàn Tranh ngồi bất động, lập tức không vui.

Bà ta vênh váo tự đắc: “Nhìn thấy trưởng bối chúng ta, các ngươi không chào hỏi sao?”

“Có muốn ta ra ngoài nói các ngươi bất hiếu không, thế gia quyền quý ở kinh thành coi trọng nhất chính là chữ hiếu.”

Ở một bên Tiêu Đại Lang hát đệm vào: “Các ngươi đúng là quá bất hiếu, nếu để cho Thánh thượng biết, không biết có bị trách phạt không.”

Đột nhiên Thời Khanh Lạc cười ra tiếng, cười như không cười nhìn đám người nhà cũ Tiêu gia: “Đi đi, nhanh đi nói đi.”

“Thuận tiện nói một chút, nguyên nhân chúng ta và người nhà Tiêu gia cắt đứt quan hệ.”

Quả nhiên phía sau có người chỉ điểm.

Nàng xúi đám cực phẩm này lấy chữ hiếu uy h.i.ế.p phụ thân cặn bã.

Hiện tại đám cực phẩm nhà cũ Tiêu gia lại bị xúi giục, dùng thủ đoạn giống như vậy muốn uy h.i.ế.p bọn họ.

Chẳng qua bọn họ cũng không phải phụ thân cặn bã.

Nàng lại nói: “Tiền nãi nãi, chuyện ở trong lúc lúc trước, các ngươi đã quên rồi?”

Cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘tiền nãi nãi” này.

Tiêu lão thái: “...” Đúng là bà ta đã quên.

Bà ta hừ lạnh: “Coi như cắt đứt quan hệ, ta vẫn là trường bối của các ngươi.”

Thời Khanh Lạc uể oải dựa vào ghế: “Trên luật pháp không quy định kiểu như vậy, các ngươi muốn quậy thì quậy đi, bọn ta không quan tâm.”

Tiêu lão gia nhìn dáng vẻ không thèm để ý của nàng, cực kỳ khó chịu.

Thời Khanh Lạc không chờ bọn họ nói chuyện, đột nhiên chuyển chủ đề: “Tới lâu như vậy, các người không để Tiêu đại tướng quân sắp xếp công việc?”

Nói đạo lý với nhóm người này vô dụng, chỉ có lợi ích mới nên chuyện được.

Tiêu Đại Lang nghe vậy, ưỡn n.g.ự.c kiêu ngạo: “Nhị thúc sắp xếp cho ta đến Bắc Cương làm Huyện thừa.”

“Còn đồng ý, chỉ cần ta làm ra thành tích, sẽ cho ta làm Huyện lệnh, sau đó lại nghĩ cách đưa ta về kinh thành.”

Vốn dĩ nghe nói đi Bắc Cương làm Huyện thừa, gã phản đối.

Nơi xa xôi như vậy, còn không tốt bằng huyện Nam Khê, sao có thể sống tốt được.

Nhưng Nhị thúc nói, chỉ có nơi như vậy mới giúp gã có thành tích, sau đó thăng quan sẽ riệu hồi về kinh thành.

Gã nghĩ cũng đúng, vì thế lập tức đồng ý.

Người trong nhà cũng đi theo gã nhậm chức.

Tiêu lão thái cười nói: “Sau này Đại Lang sẽ là người có tiền đồ nhất Tiêu gia, Lão nhị nói chỉ cần làm tốt, sau này về kinh thành ít nhất sẽ là quan Ngũ phẩm, còn có khả năng là Tứ phẩm”

Lúc đó, cháu trai lớn bảo bối của bà ta sẽ có thể làm rạng rỡ tổ tông.

Thời Khanh Lạc im lặng nghe, người không hiểu gì về triều đình như nàng cũng biết, muốn làm quan tứ phẩm cũng không phải chỉ có quan hệ là được.

Tiêu Đại Lang cũng không phải là đồng sinh, ngay cả tư cách làm thất phẩm Huyện lệnh cũng không có, còn tứ phẩm, đùa ai đây? Triều đình cũng không phải phụ thân cặn bã mở.



Chẳng qua nếu hiện tại nàng phổ cập cho những cực phẩm loại kiến thức bình thường này, bọn họ cũng sẽ không nghe.

Tiêu Hàn Tranh nhìn đại đường ca đắc chí kiêu ngạo.

Đột nhiên nói một câu: “Chưa từng nghe nói Đồng sinh làm quan thất phẩm, nói gì đến không phải Đồng sinh. Mà cứ coi như ngươi thật sự có cơ hội leo đến Ngũ phẩm, tứ phẩm, thế nhưng phải có mệnh mới làm được.”

Trong nháy mắt nụ cười trên mặt Tiêu Đại Lang tắt ngấm: “Tiêu Hàn Tranh, ngươi đừng có ghen tị mà rủa ta.”

Mấy người lão thái thái cũng không vui, vội vàng khiển trách Tiêu Hàn Tranh: “Sao ngươi sao lại ác độc rủa đường ca như vậy.”

“Chúng ta sẽ nói ra bên ngoài, để mọi người xem làm đường đệ như ngươi có bao nhiêu lỗ mãng.”

Tiêu Hàn Tranh lười đôi co với bọn họ, nhìn về phía Tiêu Đại Lang ý vị thâm trường hỏi: “Gần đây chỗ bí ẩn nhất của ngươi có phải mọc bệnh sởi hay không”

Vốn dĩ Tiêu Đại Lang đang tức giận, nghe vậy sửng sốt: “Làm sao ngươi biết?”

Gần đây gã đúng là có mọc bệnh sởi, vốn dĩ muốn đi khám một chút, nhưng ái thiếp nói có thể là thể do nóng gây ra.

Gã cũng không để ở trong lòng.

Mấu chốt là sao Tiêu Hàn Tranh lại biết?

Ở một bên Thời Khanh Lạc nói: “Đừng quên, tướng công ta biết y thuật.”

Đột nhiên Tiêu Đại Lang nhớ tới, người đường đệ này đúng là biết y thuật, dù sao thiếu gia ở kinh thành còn cố ý đi tới thôn Hạ Khê tìm hắn xem bệnh.

Vương thị là mẫu thân, cho nên tương đối quan tâm thân thể nhi tử.

Bà ta nhịn không được hỏi: “Tranh nhi, Đại Lang nhà ta có phải bị bệnh hay không?”

Vừa hỏi như vậy, mấy người Tiêu lão thái cũng căng thẳng nhìn Tiêu Hàn Tranh.

Tiêu Hàn Tranh gật đầu nói: “Đúng vậy, không những bị bệnh, còn là bệnh không tốt.”

Nhìn từ sắc mặt của gã, triệu chứng bệnh đã bắt đầu phát.

“Lại đây, ta giúp ngươi bắt mạch xem thử.” Hắn có biết chuyện nữ nhân kia cho chuẩn nữ nhân cho Tiêu Đại Lang.

Cũng biết ái thiếp của Tiêu Đại Lang có vấn đề.

Sắc mặt Tiêu Đại Lang đúng là khác thường, nhưng còn phải bắt mạch mới xác định có phải là bệnh kia không.

Trái lại Tiêu Đại Lang cũng không cố chấp, lập tức đi qua ngồi xuống đưa tay ra.

Thấy sau khi Tiêu Hàn Tranh bắt mạch xong vẫn luôn cau mày, còn mang theo vài phần ghét bỏ, trong lòng của gã hơi hồi hộp một chút.

“Đường đệ, ta bị thế nào?”

Tiêu Hàn Tranh nhìn gã thở dài: “Gần đây có phải ngươi đi thanh lâu, hoặc là lăn lộn ở nơi nào không sạch sẽ không?”

Lão thái thái không hiểu vội vã hỏi: “Sinh bệnh với đi những nơi hỗn tạp này có liên quan gì?”

Tiêu Hàn Tranh cũng không né tránh, nói thẳng: “Đường huynh đây là bị bệnh hoa liễu, không phải lêu lổng ở nơi không sạch sẽ, làm sao lại bị?”

Tất nhiên hắn không trực tiếp chỉ ra vấn đề là nữ nhân kia, đây cũng quá rõ ràng.

Để Tiêu gia tự mình phỏng đoán, sau đó mới càng tức giận hơn.

“Cái gì?”

“Làm sao có thể?”

Tất cả người nhà cũ Tiêu gia đều ngây ngốc, dáng vẻ không thể tin được.