Lương Hữu Tiêu cũng đang ngồi chơi mạt chược cùng Lương lão gia tử.
Dạo này Lương lão gia tử cũng rất mê trò này, không đi chơi thì rủ nhi tử, cháu trai chơi mạt chược.
Sau khi nghe báo cáo về chuyện Thời Khanh Lạc.
Lương Hữu Tiêu đánh xuống một quân bài: “Tổ phụ, ta còn có chuyện phải làm.”
Lương Minh Thành không chơi, ông ta không thích trò này.
Nhưng lại cố ý tới đây ngồi cùng lão gia tử, vừa ngồi uống trà vừa ngắm cảnh.
Ông ta cau mày nhìn nhi tử: “Ngươi muốn gì?”
Lương Hữu Tiêu trả lời thẳng thừng: “Đương nhiên là đi giúp đỡ”
“Tam hoàng tử phi thật xem trọng mình quá rồi.” Không thể không nói, Hề Duệ và hắn ta trở thành huynh đệ bằng hữu thân thiết, nhiều lúc cũng có ý tưởng giống nhau.
Sắc mặt Lương Minh Thành lập tức tối sầm lại: "Lời này ngươi có thể nói ra sao? Tôn ti của ngươi đâu?”
Tuy rằng hành vi của Tam hoàng tử phi quả thực rất kinh tởm, nhưng nhi tử của ông ta cũng quá lỗ mãng.
Ông ta u ám hỏi: "Ngươi có thể làm gì? Chẳng lẽ còn ngu ngốc đến nỗi muốn đến phủ Tam Hoàng tử gây chuyện sao?"
Lương Hữu Tiêu nhướng mày: "Ta không ngốc như vậy.”
“Chẳng qua nếu ả dám tính kế ác động như vậy với bằng hữu ta, ta đây cũng muốn để ả ghê tởm lại.”
“Ta sẽ làm cửa hàng trên danh nghĩa của ả xảy ra vấn đề, cũng làm thanh danh ở kinh thành của ả trượt dốc không phanh.”
Chuyện của Phục Văn Tranh, tùy tiện lấy ra một cái lập tức có thể trở thành nhược điểm của ả.
Lúc trước nhìn vào sự sủng ái của Phục gia, được Tam hoàng tử sủng ái, cho nên không có người đi cố ý tìm lỗi.
Hắn ta không sợ Phục gia và Tam hoàng tử, ả muốn hủy hoại thanh danh của Thời Khanh Lạc, hắn ta sẽ đáp trả.
Lương Minh Thành chỉ vào hắn ta: "Nghiệt tử, coi như ngươi có bản lĩnh."
"Nhưng mặc kệ như thế nào, Tam hoàng tử phi cũng là con dâu hoàng gia, ngươi chạy đi làm hỏng thanh danh của ả, vậy không phải là muốn làm hỏng thanh danh của hoàng gia sao?"
Lương Hữu Tiêu không thể mặc kệ.
“Chính ả tự mình gây ra những chuyện đó, cũng chính ả muốn ném mặt mũi hoàng gia, không liên quan tới chúng ta.”
Lương Minh Thành muốn đi tìm roi, “Hỗn trướng, lão tử hôm nay không đánh ngươi không được.”
Ông ta không phản đối việc nhi tử đi giúp bằng hữu, chỉ là ông cảm thấy nó quá lỗ mãng.
Lương Hữu Tiêu lấy can đảm trực tiếp cãi lại, “Ngài đánh đi, tốt nhất là đánh cho ta c.h.ế.t luôn đi.”
“Thật ra con người của ta không được ưu điểm gì, nhưng ta trọng nghĩa khí, ai khi dễ bằng hữu ta chính là đang khi dễ ta.”
“Cha, họ Lương nhà chúng ta là do hoàng đế phong tặng, lúc nên điệu thấp thì điệu thấp, nhưng không thể suốt ngày giả vờ đáng thương được.”
Lương Minh Thành tức giận đến phát run, đập vỡ chén trà trên bàn, “Nghiệt tử, cái đứa nghiệt tử này.”
Lương Hữu Tiêu rất không có cốt khí né tránh, “Cha, tuổi ngài đã không còn nhỏ, sao tính tình cũng còn lớn như vậy!”
Lương Minh Thành cảm thấy nếu có ngày nào đó mình đột nhiên ra đi, chính là bị tên nghiệt tử này chọc tức chết.
Những người khác đang thích thú ngồi xem kịch vui của hai phụ tử.
Ngoại trừ Lương tứ gia cảm thấy cháu trai nghĩa khí, mấy người đều cảm thấy Lương Hữu Tiêu ăn chơi trác táng chính là ăn chơi trác táng, làm việc mặc kệ hậu quả.
Ai biết Lương lão gia tử lại đột nhiên lên tiếng, “Cho nó đi đi.”
“Nó vì bằng hữu mà ra mặt, không phải đại diện Lương gia đối nghịch với Hoàng gia.”
“Tiểu lục nói rất đúng, Lương gia chúng ta đường đường là phủ Quốc công, chỉ làm một chút chuyện này, không có gì phải sợ.”
Ở trong mắt hoàng đế, việc các trọng thần trong triều có nhược điểm không phải là chuyện xấu.
Huống chi, hiếm có đứa trẻ nào có một lòng nghĩa khí, này là chuyện tốt.
Lương Hữu Tiêu cười duỗi ngón tay cái, “Quả nhiên, gừng càng già càng cay, tổ phụ uy vũ!”