Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 394



Hiện tại Lương Hữu Tiêu chính là bảo bối của lão thái thái bà ấy cũng là một người thông minh.

Vì thế bắt đầu cảnh cáo.

Trước tiên bà ấy tức giận liếc Lương Hữu Tiêu một cái, “Đi ra ngoài ở gì chứ, bọn họ mới là người phảiđi ra ngoài ở, cháu phải ở nhà với ta .”

Những người Lương gia khác: “……” Có lẽ bọn họ đều là nhặt được.

Lão thái thái lại nhìn cả gia đình nói: “Các ngươi cũng đừng ghen tị, đây chính là Quốc công gia cho phép Tiểu Lục làm buôn bán, nếu các ngươi muốn đi làm buôn bán, ta có thể nói với Quốc công gia, cũng tuyệt đố không ngăn cản các ngươi.”

“Tự mình không thể hạ mặt mũi làm chuyện mua bán này, cũng đừng nhớ thương tiền của thằng bé.”

“Về sau tiền mà Tiểu Lục buôn bán kiếm được, đều là của thằng bé, ai cũng không thể lấy, nếu không ta sẽ để cho Quốc công gia dùng gia pháp hầu hạ.”

Một đám kỳ cục.

Người Lương gia: “……” Lão thái thái thật là quá bất công.

Nhưng lại không dám nói gì.

Vốn dĩ còn nghĩ rằng tiền Lương Hữu Tiêu kiếm được, hẳn là quỹ chung của đại phòng, nhưng bị lão thái thái nói như vậy, hoàn toàn biến thành vật riêng của Lương Hữu Tiêu.

Trong lòng hai tẩu tẩu của Lương Hữu Tiêu đều không quá thoải mái.

Mẫu thân của Lương Hữu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, bà cũng sợ tiền nhi tử kiếm được bị mấy người phòng khác lấy đi, cũng may có lão thái thái.

Ba nhi tử, tiểu nhi tử miệng ngọt nhất biết dỗ bà nhất, có thứ tốt gì đều sẽ đưa cho bà một phần.

Cũng bởi vậy trong lòng bà thương tiểu nhi tử nhất.

Thấy sắc mặt hai con dâu không được tốt lắm, bà lấy khăn tay giả vờ lau miệng một chút, che giấu nụ cười của mình.

Vốn dĩ bà cũng định lên tiếng nói trước, hiện tại có lão thái thái lên tiếng, bà cũng không cần mở miệng nữa.

Quả nhiên, trong nhà này tiểu nhi tử vẫn là bảo bối của lão thái thái.

Nhìn đến ánh mắt ghen tị của người mấy phòng, trong lòng bà càng thoải mái hơn.

Lương Hữu Tiêu biết lão thái thái ra tay là xong chuyện.

Vì thế cười hì hì lấy ra một cái tay nãi từ sau lưng.

“Ta biết trong nhà này, tổ mẫu và tổ phụ là hiểu lý lẽ nhất.”

Thấy ánh mắt của nương nhà mình, dục vọng sống tăng mạnh lại bổ sung, “Mẫu thân của ta cũng vậy.”

Lương Minh Thành và lão gia tử mới vừa đi đến cửa, nghe được lời này của nhi tử.

Ông ta đen mặt đen nói “Nhãi ranh, ý của ngươi là lão tử không hiểu lý lẽ?”

Lương Hữu Tiêu có tả hữu hộ pháp nên không sợ cha nhà mình, “Vốn dĩ không hiểu lý lẽ bằng đám người tổ phụ, đối với ta không phải mắng chính là đánh.”

Thấy cha mình sờ soạn bên hông, hiển nhiên muốn lấy roi.

Lập tức ôm lấ cánh tay lão thái thái, vô cùng nói: “Tổ mẫu, nương, cha lại muốn đánh ta.”

Lương Minh Thành: “……” Ông ta đây là nuôi đứa nghiệp chướng gì.

Lão thái thái trừng mắt nhìn đại nhi tử, “Được rồi, lời Tiểu Lục cũng là thật, ngươi cũng đừng vẫn luôn đánh mắng thằng bé.”

“Cháu ngon của ta hiếu thuận như vậy, cũng chỉ không nghe ngươi đi con đường làm quan, muốn làm buôn bán cũng không sao, thằng bé thích bạc thì cứ để tùy thằng bé, trong nhà cũng không thiếu chức quan này của thằng bé.”

Thế tử phu nhân cũng nói: “Đúng vậy, Tiểu Lục hiếu thuận như vậy, chàng cũng đừng cứ nhìn chằm chằm nó như vậy.”

Lương Minh Thành vô cùng tức giận, “Con hư tại mẹ!”

Đứa hỗn trướng này như ngày hôm nay đều do mẫu thân và nương tử của ông ta chìu ra.



Thế tử phu nhân cũng rất tức giận, “Nhi tử của ta hư chỗ nào? Hơn một năm nay có kiếm được khôngít tiền, mấy ngày hôm trước còn hiếu thuận ta năm ngàn lượng nữa.”

Thật ra bà không thiếu năm nghìn lượng này, nhưng đây là khoản tiền đầu tiên nhi tử hiếu thuận, bà ấy cầm trongtay vui vẻ.

Lời này, nháy mắt làm mấy phòng khác ghen tị lợi hại hơn.

Nhi tử của các nàng không chỉ không hiếu kính bọn họ một đồng nào, còn thường xuyên tới chỗ các nàng đòi tiền, không so sánh không biết, so sánh một cái thật muốn ném nhi tử của mình đi.

Mấy huynh đệ Lương gia khác cũng ghen tị.

Bọn họ còn ở nhà xin tiền hằng tháng, tiểu tử này chẳng những ở bên ngoài rải tiền khắp nơi, ở nhà vừa ra tay đã năm nghìn lượng, thật làm cho người ta tức chết.

Lương Minh Thành cũng tức giận, tên hỗn trướng này chưa từng hiếu kính ông ta đồng nào, tuy rằng ông ta cũng không thiếu tiền……

Ông ta hừ hừ, “Các ngươi cứ chìu nó đi.”

Lão thái thái trừng nhi tử một cái, “Tiểu Lục của ta hiếu thuận như vậy, vốn dĩ nên cưng chiều.”

Đám người Lương gia: “……” Lão thái thái thiên vị đến tới nách rồi.

Lương Hữu Tiêu kịp thời mở tay nải ra.

“Tổ mẫu, đây là ta cố ý mời Thời Khanh Lạc giúp ngài dệt mũ len, bao tay, khăn quàng còn có giày len, giữ ấm rất tốt.”

Đây là sản phẩm mới Thời Khanh Lạc đưa tới hắn lập tức mượn hoa hiến phật.

Nụ cười trên mặt Lão thái thái càng tươi, giơ tay chọc trán của hắn ta một cái, “Cháu đó, chỉ biết dỗ dành ta vui vẻ.”

“Nào nào để ta xem thử mấy cái này.”

Thử một lát, lão thái thái không muốn cởi mũ len và giày len ra.

“Không nghĩ lông dê còn có tác dụng như vậy, đồ làm ra thật tốt..”

Mang giày len này vào cảm thấy thật thoải mái ấm áp, đi đường cũng nhanh.

Lão thái thái cười từ ái cười nói: “Mũ cũng ấm áp hơn là cái khăn quấn,, quả nhiên vẫn là Tiểu Lục của ta hiếu thảo.”

Lời này lại làm cho mấy người Lương gia phòng khác không thoải mái, chỉ có Tiểu Lục thôi, bọn họ đều là vật trang trí.

Chẳng qua bọn họ cũng chỉ dám ủy khuất trong lòng.

Ngay cả hai tẩu tẩu của Lương Hữu Tiêu cũng vô cùng ghen tị.

Tiểu tử này dỗ dành làm cho lão thái thái, lão gia tử bất công như vậy, quá đáng giận.

Lương Hữu Tiêu mới lười đến quan tâm những người này, tình cảm của hắn ta và hai ca ca vẫn luôn rất tốt.

Trừ bỏ tặng tiền cho mẫu thẫn, hắn ta cũng đưa cho các ca một ít.

Cho nên không sợ hai tẩu tẩu thổi gió bên gối.

Lão gia tử đi vào nhướng mày hỏi: “Chỉ có tổ mẫu ngươi?”

Lương Hữu Tiêu trợn trắng mắt trong lòng, lão gia tử càng già càng thích tranh sủng.

Lão gia tử cũng không biết suy nghĩ trong lòng của cháu trai, nếu không cũng sẽ đánh gãy chân của đứa cháu trai này rồi.

Tất nhiên cũng có phần ngài.”

Hắn ta lấy phần của lão gia tử từ trong tay não ra, “Làm sao có thể thiếu ngài chứ.”

Tất nhiên lão gia tử phải có, ở toàn bộ phủ Quốc Công, chỉ có lão gia tử mới có thể bảo vệ hắn ta, cũng nhân tiện ngăn cản đòn tấn công của cha ruột.

Quả nhiên, lão gia tử lấy lại đây thử một chút, mang giày len sợi, “Thực không tồi.”

Ông ấy lại nói: “Chút nữa lại đưa thêm mấy bộ đến viện của ta, ta cầm đi tặng người.”

Tặng người là giả, khoe khoang mới là thật.