Kỳ Y Dương không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận lấy nón che mặt đội lên đầu.
Sau khi gã ta đội xong lại nói với Thời Khanh Lạc: "Bây giờ ta thực hiện cá cược, sau này ngươi không được chạy đến phủ thành và kinh thành nói bậy."
Thời Khanh Lạc khoát tay: "Ta nhất định sẽ tuân thủ cam kết, yên tâm."
Nàng lại nói: "Chỉ là ngươi cũng không thể kêu như muỗi vậy, hô to lên, bằng không thì không tính."
Kỳ Y Dương: "..."
Gã ta lại cắn răng nghiến lợi: "Được!"
Sau đó nhắm mắt một cái, rồi nhanh chóng mở mắt ra chạy vào rừng hoa đào.
Tiếp theo hô: "Ta là hái hoa tặc!"
Thời Khanh Lạc ở sau lưng, dùng tay làm ra hình dáng của một cái kèn: "Tiếng quá nhỏ, không được."
Kỳ Y Dương muốn phát điên rồi: "Ta là hái hoa tặc."
"Lớn tiếng hơn chút nữa!" m thanh của Thời Khanh Lạc truyền tới từ phía sau.
Kỳ Y Dương: "..." Ta cầu xin ngươi làm người đi.
Hô được hai tiếng, gã ta cũng hoàn toàn buông bỏ, vừa chạy, vừa kêu: "Ta là hái hoa tặc!"
Dù sao thì mang nón che mặt, cũng không có ai biết gã ta là ai.
Từ tiếng hô đầu tiên, gã ta đã cố ý biến giọng nói trở nên rất sắc nhọn, người quen nghe thấy cũng không nhận ra gã ta.
Hô như vậy, người trong rừng hoa đào đều dồn hết sự chú ý lên người gã ta.
Những nữ tử cũng mang theo phòng bị, tại sao chỗ này lại chạy ra một tên hái hoa tặc chứ.
Bọn nam tử cũng có chút m.ô.n.g lung, hái hoa tặc bây giờ đã lớn gan như vậy sao?
Kỳ Y Dương tiếp tục vừa chạy vừa hô: "Ta là hái hoa tặc!"
Mấy phụ nhân và nữ tử không nhịn được sợ hãi thét chói tai: "A a a, hái hoa tặc tới rồi, cứu mạng a!"
Lúc này Kỳ Y Dương đang đeo một cái nón che mặt, quả thật không giống người tốt.
Hơn nữa ở cổ đại, hoàn toàn sẽ không xuất hiện loại trò đùa này.
Cho nên ở trong mắt mọi người, đây thật sự là một tên hái hoa tặc.
Thời Khanh Lạc nghe thấy tiếng thét chói tai này, ánh mắt vòng vo, cũng hô lên theo: "A a a, hái hoa tặc tới, mọi người mau đánh hái hoa tặc."
Lương Hành Ngọc đứng ở một bên: "..." Thật xấu xa.
Biểu ca sẽ không bị người ta vây đánh chứ?
Hắn ta lập tức nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy không ít nam tử đứng lên, sau khi nghe được tiếng hô của Thời Khanh Lạc, căm phẫn vén tay áo xông tới chỗ Kỳ Y Dương.
"Đánh c.h.ế.t ngươi, tên hái hoa tặc không biết xấu hổ này."
"Mọi người mau tới đánh hái hoa tặc, đừng để cho tên này được được như ý."
"Đánh hắn, mau đánh hắn."
Kỳ Y Dương bị người bao vây: "..." Bây giờ gã ta thật muốn xé xác của Thời Khanh Lạc.
Nữ nhân này nhất định không phải là con người.
"Ta không phải, ta không có."
Gã ta lập tức nói: "Ta và bằng hữu cá cược nên đùa giỡn."
m thanh của Thời Khanh Lạc lại vang lên: "Đừng để cho hái hoa tặc chạy thoát, đánh đi."
Người vây xung quanh cũng cho là tên hái hoa tặc này cố ý lừa gạt bọn họ, vì vậy có một người ra tay, mọi người đều ra tay theo.
Kỳ Y Dương có võ công, mặc dù tránh được rất nhiều nắm đ.ấ.m lao tới.
Nhưng cũng rất nhếch nhác.
Quan trọng là, gã ta vẫn luôn dùng một cánh tay đỡ lấy cái nón che mặt, không để nó bị rơi xuống.
Nếu không thì để người khác thấy được dáng vẻ của gã ta, gã ta mới thật sự mất mặt.
Đặc biệt là gã ta vừa mới nhìn thấy hai người quen cũng từ kinh thành tới đây thi Hương, dù thế nào cũng không thể để cho bọn họ nhìn thấy được.
Gã ta cũng không gọi tùy tùng hỗ trợ, mà là vừa đè nón che mặt vừa chạy trốn xuống núi.
Nếu kêu tùy tùng giúp đỡ, nhất định hai người kia sẽ nhận ra.
Rất nhanh, Kỳ Y Dương đã chạy mất dạng.
Lương Hành Ngọc nhìn bộ dáng chật vật điên cuồng bỏ chạy của biểu ca liền sợ ngây người.
Biểu ca lớn như vậy, đây tuyệt đối là lần đầu tiên thảm hại như thế, cũng là vết nhơ lớn nhất.
Hắn ta một lời khó nói hết nhìn Thời Khanh Lạc, cuối cùng thốt ra một câu: "Thời Khanh Lạc, hay cho ngươi."
Biểu ca của hắn ta sĩ diện như vậy, hôm nay mất mặt như thế, chắc chắn sẽ ghi hận Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Cảm ơn lời khen của ngươi!"
Kỳ Y Dương muốn tính kế tiểu cô của nàng, thì nên chuẩn bị tốt cho việc bị cắn trả.
Nàng không sợ đắc tội với Nhị hoàng tử, chứ nói chi là Kỳ Y Dương.
Vào lúc Lương Hành Ngọc còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên lại nói một câu: "Có phải biểu ca của ngươi muốn nạp tiểu cô của ta làm thiếp?"
Cũng vì vậy mà Lương Hành Ngọc kinh ngạc mở miệng: "Sao ngươi lại biết?"
Hỏi xong câu này, hắn ta cũng biết mình bị lừa.
Nữ nhân này quá vô sỉ, lại cố ý thăm dò hắn ta.
Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Người ngu cũng có thể nhìn ra hắn ta có ý đồ không tốt."
"Ngươi chuyển lời cho hắn ta, kêu hắn ta mau trở về tắm rồi ngủ đi, muốn nạp tiểu cô của ta làm thiếp, mơ đẹp như vậy."
"Nếu hắn ta còn muốn nhớ nhung đến tiểu cô của ta, thì đừng trách ta không khách khí."
Lương Hành Ngọc: "..." Bây giờ ngươi cũng không khách khí mà!
Thời Khanh Lạc lại nói với hắn ta: "Ngươi còn đứng ở đây làm gì? Không sợ biểu ca của ngươi bị người ta đánh c.h.ế.t sao?"
Lương Hành Ngọc: "..."
Hắn ta sợ nữ nhân này rồi: "Cáo từ!"
Đồng thời cũng lo lắng cho an nguy của biểu ca, vì vậy vội vàng đưa người xuống núi tìm.
Sau khi đám người rời đi, Tiêu Bạch Lê không nhịn được cười ra tiếng.
"Tẩu tẩu, tẩu thật là lợi hại."
Lần này tên háo sắc đó bị tẩu tẩu của nàng ấy chỉnh đốn thật thảm, đáng đời!
Thời Khanh Lạc câu môi: "Ai bảo hắn ta có tâm tư xấu, muốn nhắm vào muội."
"Nếu sau này nhìn thấy tên háo sắc như vậy, đừng nể tình, trực tiếp chỉnh đốn."
"Cho dù không đánh được, cũng chơi c.h.ế.t hắn ta."
Chắc rằng từ nay về sau, Kỳ Y Dương cũng không dám nhắm vào tiểu cô nữa.
Tiêu Bạch Lê trầm ngâm gật đầu: "Được, muội sẽ học theo tẩu tẩu."
Thì ra muốn đối phó với những người có tâm tư xấu, còn có thể chơi như vậy.
Bên kia, Kỳ Y Dương tốn rất nhiều sức lực mới tránh khỏi đám người đuổi đánh mình.
Gần như là chạy một mạch đến chân núi.
Đang dựa vào một thân cây nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân, gã ta không kiềm được lo lắng nhìn qua.
Nhìn thấy đám người Lương Hành Ngọc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lương Hành Ngọc nhìn dáng vẻ chật vật cùng y phục nhăn nhúm của biểu ca nhà mình, lần nữa sinh ra mấy phần đồng cảm.
Hắn ta quan tâm hỏi: "Biểu ca, huynh không sao chứ?"
Kỳ Y Dương bỏ nón che mặt trên đầu xuống: "Không sao."
Hắn ta lại nói: "Chúng ta trở về trước."
Từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, đây là ngày mất mặt nhất của gã ta.
Lương Hành Ngọc gật đầu: "Được, ta kêu người đưa xe ngựa tới."
Lập tức có hai người đi lấy xe ngựa.
Kỳ Y Dương suy nghĩ một chút hỏi: "Thời Khanh Lạc đó, không có nói ra tên của ta chứ?"
Lương Hành Ngọc trả lời: "Không có."
Kỳ Y Dương lại thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng không nhịn được mà đen mặt, cắn răng nói: "Thời Khanh Lạc, ta sẽ ghi nhớ chuyện này."
Nữ nhân này quá vô sỉ, thật xấu xa, lại dám chỉnh đốn gã ta như vậy.
Lương Hành Ngọc cũng biết gã ta nhất định đã ghi hận Thời Khanh Lạc.
Chẳng qua là đổi thành hắn ta, chắc chắn cũng sẽ không nhịn được mà oán hận, dù sao thì quá mất mặt.
Hắn ta tò mò hỏi: "Biểu ca, vậy ngươi còn muốn tự mình ra tay sao?"
Kỳ Y Dương không kịp phản ứng: "Ra tay gì?"
Lương Hành Ngọc nhắc nhở: "Tiêu Bạch Lê!"
Kỳ Y Dương: "...'' Chạm vào nỗi đau.
Đã như vậy rồi, còn ra tay cái rắm, gã ta không thể để mất mặt nữa.
Sau đó gã ta không nhịn được nói: "Tiêu Hàn Tranh lấy được một tức phụ như vậy, hắn lại có thể chịu được."
Lương Hành Ngọc cười cười: "Chẳng những hắn chịu được, nghe nói còn vô cùng yêu thích."
Hơn nữa, Thời Khanh Lạc không chỉnh Tiêu Hàn Tranh...
Kỳ Y Dương rùng mình một cái: "Khẩu vị của Tiêu Hàn Tranh thật là đặc biệt."