Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 416



Rất nhanh, danh sách đã dán xong.

Có người hét lên: “Người đứng đầu bảng là Tiêu Hàn Tranh, hắn là Giải Nguyên.”

“Thực sự là Tiêu Hàn Tranh, ta đặt trúng rồi.”

"A, không phải là Kỳ Y Dương sao? Ta còn cá cược Kỳ Y Dương đậu Giải Nguyên đấy."

"Kỳ Y Dương đứng thứ hai."

"Không thể nào..."

Trước khi danh sách được công bố, tất cả các sòng bạc lớn ở phủ thành đều mở cửa đánh bạc, cá cược xem ai sẽ trở thành Giải Nguyên tiếp theo.

Mặc dù danh tiếng của Tiêu Hàn Tranh không thấp nhưng hắn không được nhiều người lựa chọn đặt cược.

Người được chọn nhiều nhất là Kỳ Y Dương cùng một vị công tử thế gia Đào Hiến.

Lúc này, Kỳ Y Dương và Đào Hiến cũng đang ở trong phòng riêng, tất nhiên cũng nghe được tiếng la của người phía dưới.

Sắc mặt cả hai người đều rất khó coi.

Bọn họ luôn cố gắng tranh Giải Nguyên, ai ngờ lại bị một Tiêu Hàn Tranh đến từ một huyện thành nhỏ giành mất.

Lương Hành Ngọc nhìn vẻ mặt tối sầm của biểu ca, không khỏi nói: “Lúc thi Hội, biểu cả, huynh nhất định phải lấy được Hội Nguyên. ”

Tâm trạng của hắn ta cũng không quá tốt, trước đó hắn ta đặt không ít bạc cho biểu ca lấy được giải Nguyên.

Kỳ Y Dương liếc hắn ta một cái, “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”

Ở phủ thành Nam Quảng không lấy được Giải Nguyên, đến ngày tthi hội, các nhân tài khắp nơi đều tụ họp lại, cho dù gã ta có tự tin đến đâu, thì cũng chưa chắc có thể lấy được giải Hội Nguyên.

Chỉ là gã ta cảm thấy không quá thoải mái khi thua Tiêu Hàn Tranh.

Nói đến Tiêu Hàn Tranh, gã ta không thể nhịn được mà nghĩ tới cảnh Thời Khanh Lạc làm cho mình xấu hổ.

Nếu không phải hôm nay mọi người đều chú ý đến chuyện yết bảng, đoán chừng lúc này còn đang thảo luận về hái hoa tặc, một đời thanh danh của gã ta…

Gã ta không nhịn được hỏi: “Tiêu Hàn Tranh trúng Giải Nguyên, không bao lâu nữa sẽ đến kinh thành thi hội, ngươi nghĩ liệu Thời Khanh Lạc sẽ nói chuyện phía sau núi nói cho Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ không?”

Từ xưa đến nay mối quan hệ giữa Tam đại quốc công phủ chẳng bao giờ tốt đẹp.

Mối quan hệ của gã ta và Lương Hữu Tiêu, Hề Duệ lại còn kém hơn.

Ngay từ khi còn nhỏ, gã ta và Hề Duệ không vừa mắt nhau, gặp nhau là lao vào đánh.

Tiểu tử kia đánh không lại gã ta, chạy đi tố cáo.

Sau đó gã ta bị phụ thân mắng té tát, đến giờ gã ta vẫn còn nhớ như in.

Sau này càng không dễ đối phó.

Gã ta không thể tưởng tượng được, nếu Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ biết được chuyện sau núi, sẽ truyền ra như thế nào.

Lương Hành Ngọc biết biểu ca sĩ diện, lập tức an ủi: “Không đến mức đó đâu.”

Kỳ Y Dương thở dài, “Tại sao không? Ta nghĩ Thời Khanh Lạc không phải là đèn cạn dầu, vô cùng xấu xa.”

Lương Hành Ngọc nhún vai: "Vậy có thể làm gì? Nếu nàng ta thật sự muốn nói chuyện này, huynh có thể chặn miệng nàng sao?”

Kỳ Y Dương: “Ta thật sự muốn làm vậy.”

"Nếu không, ta đi nói chuyện với nàng ta một chút.”

Lương Hành Ngọc nhìn bộ dạng dũng cảm của Kỳ Y Dương: “Nói chuyện gì?”

Không sợ lại bị chỉnh sao?

“Dĩ nhiên là nói không để cho nàng ta nói chuyện ngày đó cho đám Hề Duệ biết.”

Nếu không gã ta không dám ra ngoài gặp ai khác.

Lương Hành Ngọc nhướng mày, “Nàng sẽ nghe lời huynh sao?”

Nếu thật sự nghe lời vậy đó không phải là Thời Khanh Lạc rồi.

Kỳ Y Dương đứng lên nói, "Ta có thể nói điều kiện với nàng ta, dù sao hình như nàng ta rất giống như là người biết giữ chữ tín.”



Cam kết không nói người hét “Ta là hái hoa hoa tặc” ngày đó không phải là gã ta, quả nhiên không có đi lang truyền.

“Đúng lúc họ đang ở phòng kế bên, ta đi tìm Thời Khanh Lạc.”

Nói xong, gã ta vội vàng mở cửa phòng riêng, bước ra ngoài.

Lương Hành Ngọc: "..."

Vì thanh danh, cần phải làm đến mức này sao?

Cũng không biết vì cái gì, hắn ta cảm thấy lựa chọn này của biếu ca sẽtự mình hại mình.

Một phòng bao khác.

Lúc Thời Khanh Lạc nghe thấy có người kêu Tiêu Hàn Tranh đoạt Giải Nguyên, trong mắt nàng tràn đầy nụ cười.

"Lão Tiểu, chàng quá lợi hại."

“Không phụ công ta đến sòng bạc đặt cược cho huynh ba nghìn lượng bạc.”

Tiêu Hàn Tranh không ngờ tiểu tức phụ cũng chạy tới cược hắn đạt được Giải Nguyên, “Nàng không sợ ta không đạt được Giải Nguyên mà mất đi ba nghìn lượng bạc sao?"

Thời Khanh Lạc cười nói: "Ta tin rằng chàng sẽ thi được vị trí đầu bảng.”

“Hơn nữa nếu thật sự không lấy được giải Nguyên, mất tiền thì cứ mất tiền, ngàn vàng khó mua được sự vui vẻ của ta.”

Tiêu Hàn Tranh đưa tay búng trán nàng: “Chỉ cần nàng vui là được. "

Tiêu mẫu, Tiêu tiểu muội cùng Nhị Lang nghe tin Tiêu Hàn Tranh đứng đầu bảng, lúc này cũng rất kích động và vui sướng.

Đúng lúc này, phòng bao vang lên tiếng gõ cửa.

Tiêu Hàn Tranh đứng dậy đi mở cửa, bên ngoài là Kỳ Y Dương và Ngũ Hoàng Tử, hắn có chút bất ngờ.

“Ngũ điện hạ, Kỳ công tử!”

Lương Hành Ngọc nở nụ cười với hắn, “Tiêu công tử, xin chúc mừng!”

Tiêu Hàn Tranh không cho rằng mục đích chính của hai người họ đến là để chúc mừng, “Đa tạ!”

Hắn hỏi: “Hai vị đây có việc?”

Kỳ Y Dương thò đầu ngó vào trong, quả nhiên nhìn thấy Thời Khanh Lạc.

Gã ta hỏi: “Tiêu công tử, ta có việc muốn tìm nương tử của huynh, chúng ta có thể vào trong nói chuyện không?”

Tiêu Hàn Tranh tránh qua một bên, “Mời vào!”

Hai người mới vào trong, Tiêu mẫu lập tức đứng dậy đưa theo Tiêu Bạch Lê và Nhị Lang ra ngoài, nói là xuống lầu mua chút đồ, nhưng thực tế là để tránh hai người ngoài.

Lúc trước việc Kỳ Y Dương đánh chủ ý lên người nữ nhi, Tiêu mẫu cũng biết, cho nên không mấy thích Kỳ Y Dương.

Lại sợ đối phương vẫn còn nhớ, cho nên mới nhanh chóng đưa nữ nhi rời khỏi, mắt không thấy lòng không phiền.

Bà tin rằng nhi tử và con dâu sẽ xử lý tốt.

Hiện giờ tâm tư Kỳ Y Dương đã không còn ở trên người Tiêu Bạch Lê nữa.

Suy cho cùng bị Tiêu Bạch Lê nhìn thấy bộ dạng mất mặt của mình, gã ta hận về sau không gặp lại nàng ấy nữa.

Thấy ba người rời khỏi, gã ta mới thả lỏng.

Suy cho cùng cũng là nữ tử mình từng có ý muốn nạp vào phủ, cũng sợ đối phương chê cười.

Sau khi ngồi xuống, Tiêu Hàn Tranh để tiểu nhị rót hai ly trà cho hai người họ.

Thời Khanh Lạc nhướng mày nhìn Kỳ Y Dương, “Ngươi tìm ta có việc gì?”

Nhìn gã ta cũng không giống như đến để báo thù nàng.

Kỳ Y Dương cũng không vòng vo, “Chuyện trên núi ngày đó, chúng ta có nên quên hết hay không?”

Thời Khanh Lạc lập tức hiểu được ý của đối phương.

Nàng cười nhẹ đáp: “ Trí nhớ của ta xưa nay khá tốt, không dễ quên.”

Kỳ Y Dương: “.....” Nữ nhân này nhất định là đang cố ý.