Tiêu mẫu lộ ra một nụ cười xán lạn: “Ta thay mặt dân chúng nơi đây, cảm ơn Tiêu Đại tướng quân.”
"Nhưng lời nói xuống không có bằng chứng, chúng ta cũng nên lập một bản chứng minh đi.”
"Vừa hay thời tiết cũng mới chuyển hạ chưa có mưa, người có thể cho người đến khởi công ngay.”
“Nếu khó tìm người, vừa hay có thể tìm thôn dân vùng lân cận, mỗi ngày trả tiền công, hơn nữa tu sửa con đường này đối với họ cũng có lợi, ta tin rằng sẽ có rất nhiều người đến giúp.”
Lời này nói ra làm cho mọi cái cớ Tiêu Nguyên Thạch nghĩ trong lòng đều đổ bể.
Nếu không nói như vậy, nam nhân cặn bã này lại trốn tránh, không thấy bóng dáng, không phải bà toi công rồi sao.
Hôm nay dù thế nào đi chăng nữa cũng phải đào hố chôn ông ta mới được.
Tiêu Nguyên Thạch: “…” Khổng thị từ bao giờ trở lên thủ đoạn như vậy.
Ý cười trong mắt Lương Vũ Lâm ngày càng đậm hơn, trò này của Khổng thị rất hay, làm cho Tiêu Nguyên Thạch không có đường lui, thật thông minh.
Tiêu Hàn Tranh giúp ông ấy xem bệnh, tất nhiên ông ấy sẽ đứng về phía hắn.
Vì thế liền cười nói: “Đây là chuyện tốt, bổn vương nguyện làm nhân chứng.”
Tiêu Nguyên Thạch: “…” Về sau mỗi lần ra cửa nhất định phải xem ngày.
Ông ta chỉ có thể nặn ra một nụ cười: "Nếu ta đã đáp ứng, tất nhiên nói được làm được.”
Lại nhìn về phía Tiêu mẫu, giống như ông ta đều vì bà, vui vẻ nói: “Bà muốn giấy chứng minh, vậy nhanh viết đi.”
Tiêu mẫu bị ánh mắt dịu dàng ôn nhu của ông ta nhìn qua, lập tức cả người cảm thấy nổi da gà.
Tên cặn bã này đúng là biết diễn, khó trách năm đó bà bị ông ta lừa.
Nếu biết bộ mặt thật của ông ta, bà sao có thể sa vào bẫy “dịu dàng” của ông ta chứ.
Bà nói với tiểu nhi tử của mình: “Nhị Lang, đi lấy giấy bút, để Tiêu đại tướng quân viết chứng từ.”
Nhị Lang lập tức đứng dậy đi ra ngoài, rất nhanh trở lại trên tay cầm theo nghiên mực cùng giấy bút trở về.
Chủ động đặt ở trên bàn phía trước chỗ ngồi của Tiêu Nguyên Thạch: "Tiêu đại tướng quân, xin mời."
Tiêu Nguyên Thạch nghe được tiểu nhi tử của mình lại xưng hô như vậy với mình, trong lòng có chút không vui.
Cảm thấy tức giận với Cát Xuân Như.
Chỉ vì không thích bên người ông ta có nữ nhân khác, ông ta đã gạt Khổng thị sang một bên, tại sao lại còn muốn ông ta cắt đứt quan hệ với nhi nữ của mìn?
Ông ta nhìn Nhị Lang nở nụ cười yêu mến: “Nhị Lang thật hiểu chuyện.”
Lời này là lời thật lòng, ông phát hiện tiểu nhi tử rất nhu thuận cũng rất hiểu chuyện, còn nhỏ mà đã hào hoa phong nhã như vậy, nghe nói việc học cũng không hề kém cạnh, so với các thế gia công tử khác đều có phần nhỉnh hơn.
Bây giờ chưa tròn mười tuổi, nếu đưa nó về nuôi dưỡng bên mình, còn có thể bồi dưỡng tốt hơn.
Nhị Lang ngượng ngùng nhìn ông ta, nhưng trong lời nói lại rất châm chọc: “Trước kia các thẩm thẩm trong thôn cũng khen ta như vậy, dù sao hài tử dân nghèo cũng đã sớm quen việc quản gia.”
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ông ta thu hồi lại suy nghĩ vừa rồi, đứa nhỏ này cũng đã bị dạy hư rồi.
Đây là châm chọc ông ta không quan tâm mặc kệ bọn họ.
Ông cũng không biết tiếp lời như thế nào, mặt không biến sắc, trong lòng tức giận, cầm bút viết chứng từ.
Tiêu mẫu ở một bên nói thêm: “Nhớ viết kỹ thời gian, ngày nào bắt đầu xây dựng, nguyên cớ do áy náy lên mới bồi thường cho ta, còn phải viết sẽ hoàn thành trong vòng ba tháng.”
Bằng không, ba tháng sau, tên cặn bã c.h.ế.t tiệt này đi Bắc Cương, không tiếp tục tu sửa, bà biết đi tìm ai.
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Nữ nhân này ngày càng khó lừa.
Ông ta không nói gì, nhưng vẫn thêm những lời Tiêu mẫu nói vào chứng từ.
Dù sao cũng đã đáp ứng, ông ta cũng không phản bác những việc nhỏ này.
Thời Khanh Lạc thấy mặt phụ thân cặn bã nhanh chóng tái lại, đặc biệt muốn cười.
Đáng đời, đây là ông ta tự mình đưa đến cửa, ai nói ông ta cả ngày chỉ biết tính kế.
Chờ ông ta viết xong, Nhị lang cầm lấy tờ giấy trên tay ông ta, chuyển sang cho mẫu thân.
Tiêu mẫu đón lấy, xem qua, chán ghét nói: “Chữ viết tay của ông quả thực rất xấu.”
Sau đó còn giả bộ làm người tốt, nhìn Tiêu Nguyên Thạch nói lời khuyên bảo: “Tuy rằng ông là võ tướng, nhưng vẫn là một nho tướng, vừa lúc ông ở nhà xem xét lại lỗi lầm, tự mình luyện chữ đi.”
Tiêu Nguyên Thạch: “…” Ông ta bây giờ thật muốn lật bàn bỏ chạy.
Tuy những lời này sát thương không cao, nhưng lại mang tính vũ nhục cực mạnh, ông ta không nhịn được.
Ông ta cười như không cười, hỏi: “Nguyệt Lan, bà còn xem hiểu ta viết cái gì sao?”
Ý tứ chính là, bà là nữ nhân không biết chữ, còn ở đó nói ông ta viết xấu.
Tiêu mẫu làm sao không hiểu ý tứ của ông ta, chủ động đứng dậy đi tới.
“Trước kia gả cho ông, ta cả ngày làm không hết việc, phải hầu hạ cả nhà ông, lo cho con cái, làm sao có thời gian tự học viết.”
“Nhưng từ khi cùng ông hòa ly, con dâu hiếu thuận, còn cho ta quản lý xưởng, quan tâm chỉ bảo ta, cho nên ta cũng đã học chữ, hơn nữa mỗi ngày đều kiên trì luyện tập.”
“Ta sẽ viết lại những gì ông vừa viết, chúng ta nhìn xem chữ của ai đẹp mắt hơn.”
Bà nghe con dâu nói, học tri thức có thể mở rộng tầm nhìn, cho nên từ khi được con dâu dạy chữ, bà rất nghiêm túc học tập.
Mỗi ngày đều để dành ra ít nhất một canh giờ kiên trì luyện tập.
Cho nên hiện tại muốn để cho Tiêu Nguyên Thạch nhìn xem, bọn họ là do tên cặn bã như ông ta làm chậm trễ.
Nói xong bà bước tới bàn, cầm bút lên, bắt đầu chép lại theo những gì Tiêu Nguyên Thạch viết.
Bàn ở trước mặt Tiểu Nguyên Thạch, Tiêu mẫu cúi đầu viết, ông ta có thể nhìn thấy rõ ràng, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người bà rất dễ chịu.
Bộ dáng bà viết thật sự rất nghiêm túc, nhìn qua làm cho người ta cảm thấy như đang ở trên mây, khiến ông ta bị mê hoặc không thể kiềm chế.
Chẳng mấy chốc, Tiêu mẫu đã viết xong, trực tiếp đưa cho Tiêu Nguyên Thạch: “Nhìn xem, có phải viết đẹp hơn đại tướng quân như ông không?”
Ý tứ là một thôn phụ như ta, còn viết chữ đẹp hơn cả một Đại tướng quân như ông, có mất mặt không?