Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 477



Lúc này trong lòng Cát Xuân Như vô cùng rối loạn, “Vậy, nếu không, chàng cầu xin Hoàng thượng, xem có thể đến Bắc Cương trước được không?”

Tiêu Nguyên Thạch vô cùng tức giận, không nhịn được, trực tiếp đẩy Cát Xuân Như từ trong n.g.ự.c ra: “Nàng bị điên rồi sao?”

“Vốn dĩ, Hoàng Thượng phạt ta là do ta có quan hệ với nàng.”

“Hiện tại lại phải vì đệ đệ nàng, chủ động kháng chỉ xin đến Bắc Cương sớm một chút, nàng nghĩ chức tướng quân này ta còn làm được sao?”

Hiện tại vị trí của ông ta ở Bắc Cương còn chưa thay đổi, ông ta ngu ngốc nên mới chủ động xin đi trước.

Nếu không cho ông ta dẫn binh, hay tùy tiện cấp cho ông ta một chức quan thấp bé, ông ta sẽ tìm ai để khóc?

Nữ nhân này quá kỳ cục rồi.

Cát Xuân Như ủy khuất nói: “Ta cứ tưởng là có thể.”

“Ta chỉ là quá lo lắng cho đệ đệ.”

Nàng ta khóc lóc, tức giận nói: “Trước kia chàng nói, ta làm gì đều sẽ ủng hộ, vậy mà chưa được bao lâu, chàng đã thay đổi rồi.”

Đệ đệ nàng ta đều bị đám người kia hại, nàng ta phải làm sao đây?

Nàng ta không tin Hoàng đế sẽ làm như vậy, cuối cùng vẫn còn phải dựa vào trượng phu nàng ta trấn giữ biên quan.

Tiêu Nguyên Thạch nghe được những lời oán trách của nàng ta, tâm lại càng lạnh.

Ông ta đã biết, nếu không động đến đệ đệ cùng muội muội nàng ta thì còn tốt, một khi hai người kia xảy ra chuyện, Cát Xuân Như lập tức ồn ào lên.

Một chút cũng không nghĩ đến khổ tâm của ông ta, hiểu cho ông ta.

Ông ta nghĩ nghĩ nói: “Ta sẽ cho người đưa nàng đi Bắc Cương trước, chờ khi ta có lệnh, ta sẽ đi tìm nàng.”

Cát Xuân Như không tin được, nhìn ông ta: “Ta đi trước, người nhà họ Tiêu sao có thể nghe lời ta?”

Tiêu Nguyên Thạch sao có thể đối xử với nàng ta như vậy?

Đệ đệ nàng ta đã sắp bị chỉnh đến chết, ông ta cứ như vậy mà không thèm quan tâm? Thật quá đáng.

Lúc này Tiêu Nguyên Thạch cũng vô cùng tức giận: “Ta cũng không thể kháng chỉ, vậy ta phải làm sao bây giờ?”

Ông ta trầm mặt hỏi: “Ta cho người đi tra, nàng không yên tâm, ta cho nàng đi trước, nàng lại không muốn, nàng rốt cuộc muốn thế nào?”

Cát Xuân Như thấy thái độ của ông ta thay đổi thành như vậy, nếu là trước kia ông ta đã sớm dỗ dành nàng ta.

“Tiêu Nguyên Thạch, chàng vậy mà mắng ta, chàng sao có thể như vậy?”

Nàng ta không nhịn được, duỗi tay đẩy Tiêu Nguyên Thạch: “Chàng thật quá đáng, chàng mắng ta, sao lúc trước nói sẽ yêu thương ta, sủng ái ta? Chàng thật quá đáng.”

Vốn dĩ Tiêu Nguyên Thạch đã thấy phiền, lại bị Cát Xuân Như gây rối vô cớ, lại càng thêm bực bội.

“Người đâu, đưa phu nhân về phòng.”

Dù sao cũng là nữ nhân ông ta thích, ông ta không muốn động thủ với nàng ta, nhưng cũng không muốn gặp lại nàng ta.

Cát Xuân Như lúc này đã tức giận đến mất lý trí, cũng không buông tha: “Ta không, ta không về phòng, chàng theo ta đi Bắc Cương.”



Điều này khiến Tiêu Nguyên Thạch càng tức giận, đẩy nàng ta ra, nhanh chóng rời đi.

Cát Xuân Như đuổi theo, lại bị người của Tiêu Nguyên Thạch lôi trở về phòng.

Vì thế lập tức khóc lớn, lúc Đào Liễu nhận được tin thì không thể nhịn cười.

Nếu Cát Xuân Như cứ tiếp tục như vậy, sợ là tình yêu của Tiêu Nguyên Thạch cũng sẽ không đủ bao dung cho hành vi của nàng ta.

Xem kế hoạch của Tiêu Hàn Tranh, không thể để cho Cát Xuân Như thật sự đến Bắc Cương trước.

Vì thế, buổi tối lúc Tiêu Nguyên Thạch tới thăm nàng ta, Đào Liễu tranh thủ thổi gió bên gối.

Mặt ngoài là lo lắng an nguy của Cát Xuân Như đi Bắc Cương một mình, nhưng thực chất là mách lẻo.

Còn cố ý nhấn mạnh, nếu Cát Xuân Như đi trước một mình, lại ồn ào làm ảnh hưởng đến cả thanh danh của phủ tướng quân thì phải làm sao?

Tiêu Nguyên Thạch vốn dĩ có chút áy náy về chuyện của Cát Xuân Như, nhưng cũng lo lắng Cát Xuân Như phát hiện sau chuyện này có bút tích của ông ta.

Vì thế ông ta cấm túc hoàn toàn Cát Xuân Như, trừ những người thường tiếp xúc, nếu không sẽ không được ra khỏi phòng.

Điều này cũng khiến Cát Xuân như càng thêm tức giận, thường xuyên náo loạn trong phòng, khiến Tiêu Nguyên Thạch cũng không dám đến phòng của nàng ta.

Cũng bởi vì như vậy, cộng với việc Tiêu Nguyên Thạch cố tình che giấu, đến bây giờ Cát Xuân Như vẫn chưa biết Đào Liễu đã mang thai.

Hai người đã từng là chân ái, hiện giờ lại nảy sinh oán giận với đối phương.

Chớp mắt đã đến kỳ thi hội.

Một nhà Thời Khanh Lạc tiễn Tiêu Hàn Tranh đi đến trường thi.

Đợi hắn thi xong, còn chuẫn bị sẵn canh gừng nóng đợi, để hắn lên xe ngựa sẽ uống.

Liên tiếp thi ba vòng, Tiêu Hàn Tranh vẫn phong độ nhẹ nhàng đi ra khỏi trường thi.

Cùng với một bên là những người có sắc mặt không tốt, hoặc là những thư sinh khác đã hư thoát, hình thành sự đối lập rõ ràng.

Thời Khanh Lạc cùng với mấy người Tiêu mẫu đứng ở một nơi cách đó không xa đợi.

Tiêu Hàn Tranh nhìn thấy mấy người họ, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra ý cười, bước nhanh đến chỗ họ.

Thời Khanh Lạc cười đưa lò sưởi tay cho hắn, “Trong cả ba lần thi, hẳn chàng là thí sinh có tinh thần dồi dào nhất.”

Tuy tay Tiêu Hàn Tranh không cảm thấy lạnh, nhưng vẫn nhận lấy lò sưởi tay của tiểu nương tử.

Hắn lại cười đùa đáp, “Tướng công mà nàng nháy mắt đã nhìn trúng, tất nhiên phải khác người thường chứ.”

Thời Khanh Lạc quở hắn, “Ta nháy mắt nhìn trúng là nương với đệ đệ muội muội cơ.”

Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười, “Đúng đúng, vậy nhìn trúng thứ hai là ta.”

Hắn biết là tiểu nương tử nhìn trúng nhà hắn trước, sau đó thấy hắn cũng không tệ, nên mới chủ động gả qua đây.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một giọng nói yếu ớt nho nhã ở đằng sau truyền đến.

“Cẩn Du.”

Tiêu Hàn Tranh quay đầu, cười nhẹ chào hỏi, “Hằng Lung.”