Cùng ngày, Cát Xuân Di nhận được thư của Cát Xuân Như.
Biết Nhị ca lại bị Tiêu Đại Lang bắt đi đào mỏ, sắc mặt của nàng ta lập tức thay đổi.
Trong lòng càng thêm oán hận đám người Tiêu gia cũ.
Cũng thầm mắng Nhị ca vô dụng, mang theo nhiều người và bạc như vậy, lại vẫn bị người của Tiêu gia cũ cướp đi tất cả.
Cũng không biết tỷ phu dạy bảo như thế nào.
Đồng thời cũng nhiều thêm mấy phần oán hận với người tỷ phu Tiêu Nguyên Thạch này, bây giờ tỷ phu không hề để bụng đến Nhị ca của nàng ta, cứ để mặc cho người nhà ức hếp Nhị ca như vậy.
Nàng ta chỉ là trắc phi của phủ Hoàng tử, hoàn toàn không có cách nào tự mình ra ngoài, phải đi tìm Nhị hoàng tử xin phép mới được.
Nhưng gần đây nàng ta nhận được sủng ái của Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử phi rất không vừa mắt nàng ta.
Rất có thể sẽ gây khó dễ cho nàng ta.
Vì vậy nàng ta xuống nhà bếp kêu người hầm canh, đích thân bưng đến chủ viện.
Lúc này Nhị hoàng tử đang ở trong thư phòng nói chuyện với Ngũ hoàng tử.
Trước đó Ngũ hoàng tử nói muốn đi Giang Nam, nhưng bị Hoàng đế từ chối.
Hai người vừa nói xong chuyện ở trên triều, thì nghe người báo lại, Cát trắc phi mang canh tới.
Lương Hành Ngọc khẽ cười nói: "Nhị ca, diễm phúc này của huynh thật không ít, ban ngày ở thư phòng cũng có thiếp thất mang canh tới."
Lương Hành Thiều đen mặt: "Nữ nhân này ngày càng không có phép tắc."
Gần đây hắn ta rất "sủng ái" Cát Xuân Di, có phải đã khiến nàng ta sinh ra ảo tưởng có thể đến thư phòng làm phiền hắn ta làm việc không?
Lương Hành Ngọc muốn xem kịch: "Vậy thì kêu vào xem thử, nàng ta muốn làm gì."
Lương Hành Thiều cũng cảm thấy Cát Xuân Di mang canh đến vào ban ngày, hẳn là có chuyện, thế là căn dặn đưa nàng ta vào.
Cát Xuân Di nghe thấy Nhị hoàng tử để cho nàng ta đi vào, trong mắt lộ ra vui mừng.
Quả nhiên, đối với Nhị hoàng Tử thì nàng ta không giống những người khác.
Trước đó một trắc phi cùng hai thị thiếp khác cũng tới thư phòng đưa canh, nhưng Nhị hoàng tử cũng không gặp.
Sau khi vào thư phòng, Cát Xuân Di thấy Ngũ hoàng tử cũng ở đây, trong lòng có chút mất hứng.
Chẳng qua trên mặt lại không biểu hiện ra, hành lễ với hai người: "Tham kiến điện hạ, Ngũ hoàng tử!"
Cát Xuân Di cười nhận lấy cái khay mà nha hoàn đang bưng: "Thiếp hầm chút canh cho điện hạ, muốn mang tới cho chàng thử một chút."
Lương Hành Thiều không có hứng thú với việc nàng ta hầm canh: "Để lên bàn, chút nữa ta sẽ uống."
Cát Xuân Di cũng không muốn hắn ta uống ngay bây giờ, vì vậy đi tới đặt canh xuống.
Lại bày ra bộ dáng muốn nói lại thôi.
Lương Hành Thiều cười hỏi: "Có phải còn có việc gì hay không? Hoặc là trong phủ có người ức h.i.ế.p ngươi?"
Một bộ dáng vẻ chỉ cần ngươi nói ra, ta sẽ giúp ngươi trút giận.
Trong lòng Cát Xuân Di ngọt ngào, cười lắc đầu: "Tỷ tỷ muội muội ở hậu viện đều rất tốt, không có người ức h.i.ế.p thiếp."
Thật ra thì bởi vì gần đây nàng ta rất được sủng ái, cho nên thường xuyên bị bọn nữ nhân trong hậu viện âm thầm mỉa mai hoặc là làm chuyện mờ ám sau lưng.
Chỉ là nàng ta hiển nhiên sẽ không ngu tới mức chạy đến trước mặt Nhị hoàng tử tố cáo.
Vành mắt của nàng ta đỏ lên một chút: "Chính là, chính là hôm nay thiếp nhận được thư của tỷ tỷ."
Lương Hành Ngọc nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta: "Tỷ tỷ của ngươi sắp không xong rồi?"
Cát Xuân Di: "..." Ngươi mới sắp không xong đấy, tên Ngũ hoàng tử này thật đáng ghét.
"Không phải, Ngũ hoàng tử hiểu lầm rồi."
Lương Hành Ngọc bĩu môi một cái: "Vậy ngươi khóc cái gì chứ."
Mấy nữ nhân này còn diễn hay hơn mấy người ca diễn trong rạp hát, nói khóc liền khóc.
Vốn dĩ Cát Xuân Di còn muốn làm nền, tất cả lại bị Ngũ hoàng tử phá hư.
Chỉ có thể trả lời: "Là Nhị ca của thiếp xảy ra chuyện."
Sau đó nhìn Nhị hoàng tử: "Huynh ấy bị người ta hãm hại phải đi Bắc Cương đào mỏ, cho nên thiếp muốn xin điện hạ giúp đỡ một chút, xem có thể cứu Nhị ca thiếp từ khu mỏ về hay không."
Lại nhắc một chút, là do Tiêu Đại Lang của Tiêu gia cũ làm.
Lương Hành Thiều trả lời qua loa: "Được, ta phái người đi Bắc Cương xem một chút."
Cát Xuân Di nghe vậy vui mừng, nín khóc mỉm cười: "Cảm ơn điện hạ!"
Nàng ta lại hỏi: "Phải rồi, tỷ tỷ muốn gặp mặt thiếp, thiếp có thể đi phủ Tướng quân một chuyến không?"
Lương Hành Thiều cười cười: "Được, ngươi đến nói với Hoàng tử phi một tiếng, nói ta đồng ý rồi."
"Cảm ơn điện hạ!" Trong lòng Cát Xuân Di càng thêm vui mừng.
Lương Hành Thiều khoát khoát tay: "Ta còn có việc cần nói với Ngũ hoàng tử, ngươi về trước đi."
Cát Xuân Di khôn khéo hiểu chuyện gật đầu: "Dạ."
Sau đó lui ra ngoài.
Sau khi nàng ta rời đi, Lương Hành Thiều híp mắt một cái: "Tiêu Nguyên Thạch quả thật độc ác."
Trước đó vẫn luôn bồi dưỡng tiểu cữu tử, đến lúc người bị gãy chân không thể lợi dụng nữa liền ném tới Bắc Cương.
Còn có lời đồn nói Tiêu Nguyên Thạch sợ thê tử, bây giờ xem ra làm sao có thể chứ.
Nếu như không có sự thỏa thuận ngầm của Tiêu Nguyên Thạch, Cát Xuân Nghĩa không thể nào bị bắt đi đào mỏ.
Lương Hành Ngọc suy nghĩ một chút đề nghị: "Nhân phẩm của Tiêu Nguyên Thạch không tốt, Nhị ca, ta nghĩ huynh vẫn là không nên hợp tác với ông ta."
Lương Hành Thiều nghĩ sâu một chút: "Ta cũng nghĩ như vậy, ta sẽ sớm chặt đứt liên quan với Tiêu Nguyên Thạch."
Đó chính là một người m.á.u lạnh vô tình xem lợi ích là trên hết, người như vậy rất dễ cắn trả.
Nếu Tiêu Nguyên Thạch biết bởi vì tiểu kiều thê của ông ta viết thư, cho nên tiểu di tử của ông ta mới chạy tới chỗ Nhị hoàng tử xin giúp đỡ, hoàn toàn chặt đứt hợp tác của ông ta và Nhị hoàng tử, đoán chừng sẽ tức hộc máu.