Cát Xuân Như nghe được xưng hô của Thời Khanh Lạc, không chỉ sắc mặt thay đổi, cả người còn tức đến phát run.
Nàng ta trầm mặt nói: “Thời Khanh Lạc, mặc kệ nói như thế nào, ta cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi không được quá đáng.”
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Đúng vậy, cho nên không phải ta đều xưng hô với ngươi là Cát tỷ tỷ sao?”
“Thế có vấn đề gì à?”
“Chẳng lẽ ngươi không phải chất nữ của tiền cha chồng ta? Dựa theo bối phận mà gọi, ta không có gọi sai!”
Cát Xuân Như nghẹn họng, “Ngươi, ngươi……”
Trong lúc nhất thời đột nhiên nàng ta không biết phải dùng lời gì cãi lại.
Giọng nói nàng ta nhỏ đi vài phần nói: “Thời Khanh Lạc, chắc ngươi chưa rõ tình huống, nếu làm ầm ĩ ra như vậy lúc này đối với chúng ta đều không có chỗ tốt, mọi người đều mất mặt.”
Đây cũng coi như là một loại biến tướng của chịu thua.
Biết bao ánh mắt từ bốn phía tập trung nhìn tới nàng ta xem kịch, nàng ta chịu không nổi.
Thời Khanh Lạc nhún vai, “Lời này của Cát tỷ tỷ sai rồi, ta và ngươi đều không thân, có thể làm ầm ĩ được cái gì chứ.”
“Thanh danh của ngươi không tốt, mất mặt là chuyện của ngươi, nhưng ta vẫn còn thanh danh.”
Câu này lại chọc tới chỗ đau của Cát Xuân Như.
Sở dĩ thanh danh ngày nay của nàng ta kém như vậy, là do ai tạo thành?
Còn không phải chính là tiểu tiện nhân ngươi.
“Ngươi!” Nàng ta tức giận không thôi.
Thời Khanh Lạc bĩu môi, “Bị ta nói trúng sự thật, ngươi hết lời cãi, cũng chỉ biết nói ngươi ngươi ngươi?”
Cát Xuân Như lạnh lùng nói: “Không được gọi ta là Cát tỷ tỷ, ta nhận không nổi.”
Tiểu cô này thật sự quá tài năng, hai tiếng xưng hô này quá hoàn mỹ.
Những người khác nghe thấy xưng hô này, lại nhịn không được muốn cười tiếp.
Lại nói, gọi Cát tiểu nương thế này nghe cũng rất hợp vần.
Nữ nhân Cát Xuân Như này không biết xấu hổ hãm hại chính thê, ngoại thất thượng vị, không chừng còn không bằng nữ tử thanh lâu.
Dù gì có không ít nữ tử thanh lâu cũng là thân bất do kỷ bị bán vào.
Hôm nay tới tham gia ngắm hoa yến đều là chính thê, không ai mang tiểu thiếp tới tham gia, càng không có ai sẽ thích tiểu thiếp hoặc ngoại thất.
Cho nên đối với Cát Xuân Như, bọn họ rất phản cảm.
Cát Xuân Như: “……” Hôm nay nàng ta không nên tới, nên bảo nha hoàn tới nhìn chằm chằm mới đúng.
Nàng ta hít sâu một hơi, “Ta và ngươi không có quan hệ, cho nên các ngươi chỉ cần giống như người khác, gọi ta Tiêu phu nhân là được.”
Thời Khanh Lạc nhướng mày, “Ngươi là một ngoại thất thượng vị, còn không biết xấu hổ kêu con dâu của nguyên phối gọi ngươi tiếng Tiêu phu nhân, mặt mũi ngươi lớn quá nhỉ.”
“Đừng nói là đã cắt đứt quan hệ, cho dù quan hệ chưa đứt, cũng không thay đổi được thân phận thượng vị đê tiện của ngươi.”
“Phẩm hạnh không bằng ai, ngươi chính là người như vậy.”
Cát Xuân Như tức giận không nhịn được, hận không thể bóp c.h.ế.t Thời Khanh Lạc kiêu ngạo ương ngạnh.
Nàng ta nâng chung trà lên uống một ngụm, lạnh mặt nói: “Ta lười nói chuyện với loại người như ngươi.”
Thời Khanh Lạc bĩu môi, “Do ta nói quá đúng mà.”
“Ta gả cho tướng công là thanh thanh bạch bạch, lại không làm ngoại thất của hắn, càng không hãm hại thân nương hắn, ta làm người như vậy thì làm sao?”
Cát Xuân Như: “……” Tiểu tiện nhân này sao mà miệng mồm lợi hại như vậy?
Châm chọc đến mức nàng ta hoàn toàn không còn lời gì để nói.
Nàng ta thật sự chịu không nổi đứng lên, “Ngươi thích nói như thế nào thì nói như thế đó, ta đi ngắm hoa.”
Nếu ngồi tiếp, không biết tiểu tiện nhân này sẽ còn chèn ép châm chọc nàng ta như thế nào.
Nàng ta chán ghét bị mọi người chế giễu.
Nói xong không đợi Thời Khanh Lạc tiếp tục chế nhạo, nàng ta lập tức mang theo nha hoàn rời đi.
Vẻ mặt Thời Khanh Lạc vô tội, “Tính tình vị ngoại thất này của tiền cha chồng cũng thật là, dám làm rồi không dám để người ta nói.”
Tịch Dung tiếp lời: “Nữ nhân không biết xấu hổ đều là dạng này.”
“Vội vàng như vậy là muốn đi đâu?” Nàng ấy biết Thời Khanh Lạc có kế hoạch, cho nên cố ý nói.
Thời Khanh Lạc tiếp nhận tới nói: “Đúng vậy, không biết còn tưởng rằng Tiêu tướng quân tới, nàng ta muốn vội vã đi gặp đấy.”
Nghe được lời, các phu nhân tiểu thư ở đây đều muốn cười, song cũng cảm thấy Cát Xuân Như vội vã rời đi có chút khó hiểu.
Chính chủ buổi tiệc ngắm hoa yến, Nhị phu nhân phủ Quốc công còn đang đón khách, chưa tới chủ trì, thế mà Cát Xuân Như đã muốn chạy đi ngắm hoa trước.
Chẳng mấy chốc, Nhị phu nhân dẫn theo con dâu xuất hiện.
Trước cùng mọi người nói chuyện phiếm.
Sau đó phát hiện một vị trí trống, “Đó là chỗ ai ngồi? Như thế nào mà lâu như vậy đều không thấy người đâu?”
Mỗi một người đến, nha hoàn sẽ an bài một chỗ, có bao nhiêu người ngồi bao nhiêu vị trí, cho nên sẽ không xuất hiện tình huống có chỗ trống.
Có người không thích Cát Xuân Như cười nói: “Là phu nhân Tiêu tướng quân.”
Lại có người nói tiếp, “Ban nãy nàng ta nói muốn ngắm hoa, chính mình đi trước rồi.”
Nhị phu nhân vừa nghe thì có chút không vui.
Cát Xuân Như này thật đúng là, chủ nhân là bà đều còn chưa tới chủ trì, đối phương đi thưởng cái gì hoa.
Nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.
“Tiêu phu nhân này thân phận không đơn giản, biểu hiện cũng không giống người thường.” Lời này đầy tràn ý châm chọc.
Nếu không phải vì nhi tử nói, mời các phu nhân tứ phẩm và tứ phẩm trở lên, lúc đó nếu không phát thiệp mời cho Tiêu gia cũng không tốt.
Dù gì cũng không cần thiết gây thù chuốc oán.
Hơn nữa hiện tại thanh danh Cát Xuân Như xấu như vậy, không nhất định sẽ không biết xấu hổ tới tham gia.
Lúc này bà ấy mới cho người đưa Tiêu gia một tấm thiệp mời.
Không nghĩ tới da mặt Cát Xuân Như này thật dày, thanh danh đã xấu, còn không biết xấu hổ tới dự.
Bà ấy cười cười, “Nếu nàng ta đi trước ngắm hoa, ta đây cũng sẽ mặc kệ, chúng ta thưởng thức trà tiếp đi.”
Những người khác sôi nổi đồng ý.
Bên kia, một gã sai vặt đi đến bên cạnh Trịnh Đồng Phong, đưa một tờ giấy nhét vào trong tay hắn ta.
Trịnh Đồng Phong vội vàng giấu tờ giấy trong tay áo, lấy cớ muốn đi nhà xí tạm thời rời đi.
Mở giấy ra, nhìn thấy trên giấy viết một địa điểm.
Hắn ta cho rằng đây là nha hoàn của Cát Xuân Như nhắn người đưa tới, ý là kêu hắn ta đến chỗ này huỷ hoại trong sạch Tiêu Bạch Lê.
Nhớ tới nữ tử đanh đá rút roi đánh người kia, hắn ta có chút phản cảm.
Hắn ta vẫn là thích người xem mình như trời, nữ tử ôn nhu như nước.
Hắn ta đặt tờ giấy trong lòng, đi tới chỗ ghi trên tờ giấy.
Trước kia Tiêu Bạch Lê không phải chướng mắt hắn ta sao? Hiện tại hắn ta muốn nàng cầu xin hắn ta cưới mình, hừ hừ.
Tới địa điểm, xa xa nhìn thấy một nữ tử mặc phấn y ngồi dưới tàng cây hoa lê cách đó không xa.
Trịnh Đồng Phong nhẹ nhàng đi qua.
Cùng lúc đó, Nhị phu nhân dẫn theo các phu nhân tiểu thư khác, cũng bắt đầu dạo hoa viên, chính là đi tới bên này.
Cát Xuân Như ngồi ở dưới gốc đại thụ, sắc mặt khó coi.
Nha hoàn bị nàng ta phái đi tìm Trịnh Đồng Phong, để hắn ta chuẩn bị trước, cho Tiêu Bạch Lê đừng hòng chạy trốn.
Chờ khi Tiêu Bạch Lê đơn độc dạo sân, nàng ta sẽ nhờ người tìm cơ hội dẫn Tiêu Bạch Lê tới chỗ ở của hạ nhân chăm sóc hoa viên.
Gây mê Tiêu Bạch Lê, sau đó để nha hoàn đưa tin tới cho Trịnh Đồng Phong.
Khi hai người ở trong phòng bắt đầu hành sự, nàng ta sẽ cố ý hoang mang rối loạn chạy về rồi tình cờ gặp các phu nhân khác đang ngắm hoa.
Sau đó lại làm bộ nói lời ẩn ý đối với Thời Khanh Lạc, mặt ngoài như là che lấp, nhưng lại có thể gợi lòng hiếu kỳ của mọi người, cuối cùng đi theo nàng ta vào trong phòng.
Chờ khi mọi người nhìn thấy Trịnh Đồng Phong ở trong phòng đã huỷ hoại trong sạch Tiêu Bạch Lê, nhìn xem Khanh Lạc còn kiêu ngạo thế nào, còn nhanh mồm dẻo miệng thế nào.
Đặc biệt là sau cùng Trịnh Đồng Phong sẽ quay ngược trả đũa, nói là Tiêu Bạch Lê câu dẫn hắn ta.
Nàng ta thật chờ mong lúc nhìn thấy sắc mặt hai tiểu tiện nhân Thời Khanh Lạc và Tiêu Bạch Lê khi bị mọi người khinh bỉ.