Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 510



Hề Duệ đắc ý cười nói: "Tất nhiên rồi, nếu không tốt, sao ta có thể đưa cho hai người được chứ."

Hề Tam gia không nhịn được nói: "Thằng nhóc thối nhà ngươi, chỉ biết đưa cho tổ phụ và cha của ngươi, vậy của chúng ta đâu?"

Những người Hề gia cũng ghen tị, bọn họ cũng muốn một đôi.

Hề Duệ nhướng mày: "Tự để cho nha hoàn của mình làm đi, trong nhà cũng không phải là không có cao su."

Hề tam gia hít sâu một hơi, được, ông ta sẽ để cho nhà hoàn đi làm.

Tiếp đó ông ta lại hỏi tiếp: "Ngươi chở cao su trong nhà đi ra ngoài, là muốn làm gì?"

Trước đó bọn họ nhận được tin tức, người của Hoàng đế chở không ít cao su hồi kinh.

Tiếp đó Hoàng đế gọi Công bộ thượng thư và thị lang vào cung, hai người này mang hơn phân nửa cao su trở về Công bộ.

Sau đó Hoàng đế lại cho người mở một cái xưởng, nghe nói là nơi đặc biệt làm đồ cao su.

Từ điểm đó có thể nhìn ra được, cao su rất có tác dụng.

Người nhà bọn họ phái đi cũng không chịu thua kém, ngày hôm qua cũng đưa cao su về.

Ai biết còn chưa chờ trong nhà nói phải dùng làm gì, thằng nhóc Hề Duệ này đã lấy đi ba phần.

Chuyện này làm cho mọi người có chút bất mãn, dù sao bây giờ cao su chính là đồ quý.

Chẳng qua bởi vì Hề Duệ lấy được phương pháp, cộng thêm lúc trước nói sẽ đưa cho hắn ta ba phần, bọn họ cũng nhịn.

Nhưng lại rất tò mò, thằng nhóc này lấy làm gì.

Hề Duệ cười hì hì một tiếng: "Chuyện này không nói cho Tam thúc biết, chờ qua mấy ngày tất nhiên các ngươi sẽ biết."

Người ở chỗ này: "..." Bọn họ thật ngứa tay.

Thắng nhóc thối này lại lòng vòng.

Lão gia tử khoát tay: "Các ngươi cũng đừng có nghe ngóng nữa, về chút cao su đó Duệ Nhi đã xin ý kiến của ta."

Người ở chỗ này nghe ông ấy nói như vậy, cũng không dám hỏi nhiều nữa.

Lão gia tử ngày càng thiên vị.

Vì vậy lại bắt đầu nói vấn đề chính.

Hề Duệ nghe thì đại khái chính là bên Bắc Cương có động tĩnh, Cẩm Vương ngày càng không yên phận.

Trừ Tiêu Nguyên Thạch ra, có thể Hoàng Đế còn sẽ phái người đi đến Bắc Cương.

Hề Duệ không cảm thấy hứng thú với chuyện này, cho nên đi ra ngoài.

Lão gia tử cũng không để ý, làm cho mấy đường huynh đường đệ ghen tỵ muốn chết.

Nếu đối thành bọn họ, đang nói chuyện quan trọng như thế này, nếu dám chạy ra ngoài, vậy thế nào cũng bị đánh gãy chân.

Tên này chính là một quỷ nịnh nọt.

Trước dụ dỗ tổ mẫu xem mình thành bảo bối, bây giờ ngay cả tổ phụ cũng không tha.

Ngày hôm sau trời đổ mưa to.

Hề lão gia tử và Hề Tín Hành nhìn một cái, chẳng những không cảm thấy phiền phức, còn cảm thấy vui vẻ đổi giày da.

Khoảng cách từ chỗ đậu xe ngựa đến chỗ thượng triều phải đi qua một đoạn đường.

Bởi vì giày của mọi người không ngừng giẫm lên nước, chẳng những bên ngoài bị ướt, đế giày cũng bị ướt, mang rất khó chịu.

Nhưng cũng phải nhịn, trở về trên xe ngựa nhà mình thì lại đổi giày khô.

Cho nên các đại thần đều không thích trời mưa.



Che dù đạp nước mưa vội vàng đi vào đại điện.

Mọi người thấy Hề lão gia tử thì cũng có chút kinh ngạc, trời mưa như vậy, sao lão già này lại đến.

Từ trước đến nay lão già này đều là ba ngày đánh lưới hai ngày phơi cá, thời tiết quá lạnh không đến, trời mưa không đến.

Bây giờ lại đến chẳng lẽ có chuyện.

Hề lão gia tử vừa đi vào đã chào hỏi mấy lão bằng hữu.

Ông ấy giống như kinh ngạc nhìn đôi giày ướt của mấy người kia: "Ai nha, sao giày của các ngươi lại ướt rồi."

Mấy người: "..." Lão này có bệnh, giày đi vào trời mưa không phải đều ướt sao?

Còn không chờ bọn họ lên tiếng, Hề lão gia tử đã nhấc chân lên khoe khoang: "Nhìn đi ta không bị ướt."

Hề Duệ nghe lời của Thời Khanh Lạc, dùng da trâu và cao su làm đế giày còn bôi một tầng sáp.

Cho nên chỉ cần không ngâm nước quá lâu, đi trong nước mưa sẽ không bị ướt.

Ngày hôm qua chỉ đạp lên nước trà, cũng không có cảm xúc gì lớn.

Hôm nay dưới trận mưa to đi trên đường, giày cũng không bị ướt, làm cho lão gia tử rất vui vẻ.

Mấy lão bằng hữu của ông ấy thấy vậy đều sửng sốt: "Thật hay giả? Bên trong giày của ông không ướt?"

Hề lão gia tử thấy mấy người này không tin, lập tức cởi xuống một chiếc: "Tự các ông nhìn đi."

Mấy người nhanh chóng tụ lại nhìn, lại để cho một tiểu thái giám cầm khăn lau bên ngoài.

Quả nhiên sau khi lau sạch nước, lớp bên ngoài không bị ướt đẫm.

Một vị lão gia tử cũng không chê bẩn, tò mò đưa tay sờ một cái: "

Thật đúng là không ướt."

"Lão Hề, tại sao giày này của ngươi lại không ướt? Đây là làm sao được?"

Những người khác cũng vây lại.

Xem như bọn họ đã biết, tại sao hôm nay lão già tử này lại lên triều rồi, là cố ý khoe khoang...

Lương lão gia tử đã nghe cháu trai nói, vì vậy hỏi: "Đây chính là giày da đế cao su?"

Hề lão gia tử cười đắc ý: "Đúng vậy, chính là giày da đế cao su."

Lại cố ý hỏi: "Đây là thằng nhóc thối nhà ta hiếu kinh ta, lần này cháu trai của ông không đưa cho ông một đôi sao?"

Hôm nay trên buổi thượng triều này, ông ấy tuyệt đối là độc nhất vô nhị.

Còn về con trai cũng mang một đôi như vậy, trực tiếp bị ông ấy xem thường.

Lương lão gia tử: "..." Mới vừa rồi sao ông ấy lại lắm mồm như vậy? Thật đau lòng.

Lương lão gia tử bị đ.â.m vào lòng.

Ông ấy ngoài cười trong không cười nói: "Chưa đến hai ngày cao su nhà ta cũng sẽ đến."

"Không bột đố gột nên hồ, cháu ta không có cao su, cũng không cách nào hiếu kính ta được, nếu không làm được đồ gì tốt, cũng sẽ đưa tặng đến viện của ta."

Hề lão gia tử cười nói: "Vậy qua hai ngày nữa, ông cũng có thể mang giày da cao su rồi."

"Nhưng hai ngày sau, có thể trời sẽ không mưa."

Dù sao ông ấy chính là độc nhất vô nhị, dù lão Lương mang cũng không chỉ thể hiện đang khoe khoang mà thôi.

Lương lão gia tử: "..." Lão già này thật không biết xấu hổ.

Trong lòng thầm mắng người phái đi ra ngoài làm việc, sao lại chậm hơn mấy ngày so với Hề gia.

Nhìn lão này đắc ý kìa.