Lời của Thời Khanh Lạc càng làm cho Cát Xuân Nghĩa tức giận hơn.
"Tỷ, nếu tỷ không tin, thì về Bắc Thành tự mình hỏi hắn ta đi.”
Còn làm ra bộ dạng vô cùng bi thương, “Tỷ đệ chúng ta sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, nhưng tỷ lại không tin ta.”
Sau đó trên mặt hắn ta xuất hiện vài phần dữ tợn nói: “Tỷ làm phu nhân phó đô đốc, có phải cũng ghét bỏ đệ đệ tàn phế là ta không?”
Hắn ta hận!
Cát Xuân Như bị vẻ mặt của đệ đệ dọa sợ.
Nàng ta vội vàng lắc đầu, khóc lóc nói: “Không phải, ta không phải không tin đệ”
“Ta chỉ là, chỉ là không thể tin được chàng ấy sẽ làm như vậy.”
Thời Khanh Lạc cười lạnh: “Lúc trước ngươi hại mẹ chồng của ta, ông ta lập tức vứt bỏ thê tử có ơn với mình, ngươi nên biết, ông ta là một người m.á.u lạnh vô tình như thế nào.”
“Không phải ngươi cho rằng mình chính là người độc nhất vô nhị, vô cùng quan trọng của Tiêu tướng quân chứ?”
“Nếu thật sự quan trọng như vậy, tại sao Tiêu tướng quân lại có thể nạp thiếp.”
“Hiện tại ngươi bôn ba vì đệ đệ bị ông ta hại thảm, nói không chừng người ta đang ôm kiều thê mỹ thiếp ở Bắc Thành sung sướng nha.”
Hiện tại chính là thời cơ tốt châm ngòi quan hệ Cát Xuân Như và phụ thân cặn bã.
Quả nhiên Cát Xuân Như che lỗ tai lại,vừa lắc đầu vừa phát ra tiếng the thé: “Không phải, hoàn toàn không phải như vậy, ngươi nói hươu nói vượn.”
Nếu không phải trước khi xuất phát nhìn thấy Tiêu Nguyên Thạch ôm Đào Liễu tản bộ trong viện, nàng ta sẽ không tin.
Nhưng hiện tại trong đầu của nàng ta, tất cả đều là bộ dạng ở bên nhau của hai người kia.
“A a a!” Cát Xuân Như sắp điên rồi.
Nàng ta không ngừng giãy giụa, “Ta phải về Bắc Thành, ta phải đi về hỏi chàng ấy.”
Thời Khanh Lạc nói: “Nếu ngươi muốn về Bắc Thành, tất nhiên lúc sau sẽ đưa ngươi trở về, hiện tại phải ở trong nhà giam bình tĩnh chút đã.”
Hiện tại khẳng định không thể dễ dàng thả Cát Xuân Như về Bắc Thành như vậy được.
Chỉ một mình nàng ta về lại Bắc thành ồn ào thì không thú vị.
Nàng muốn chính là làm cho cả Bắc Thành đều biết, những chuyện ghê tởm của phụ thân cặn bã và Cát tiểu nương.
Làm cho thanh danh mà bọn họ để ý nhất thối rữa, làm cho bọn họ mất hết mặt mũi.
“Không, ta hiện tại muốn trở về.”
Tuy rằng Cát Xuân Như muốn sụp đổ, nhưng lý trí vẫn còn
Nàng ta nhìn chằm chằm Thời Khanh Lạc nói: “Không phải ngươi hy vọng ta và Tiêu Nguyên Thạch ồn ào lên sao? Ngươi hiện tại để chúng ta trở về, lập tức như nguyện.”
Thời Khanh Lạc cười nhạo nói: “Cát tiểu nương, ngươi đừng hắt loạn nước bẩn.”
“Ngươi và tiền cha chồng như thế nào, có liên quan gì đến ta? Ta cần gì phải thả ngươi ra, về ồn ào với ông ta?”
“Ngươi hiện tại phạm pháp, tất nhiên phải bị bắt giữ.”
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng chính mình là phó đô đốc phu nhân, là có thể tùy ý làm bậy?”
Tiêu lão thái thái cũng ở một bên nói: “Đúng vậy, phải để cho tiện nhân bất hiếu này ngồi đại lao.”
Thật là tức c.h.ế.t bà ta, tiện nhân này cũng dám để nha hoàn đánh bà ta.
Bà ta lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị đánh.
Thời Khanh Lạc thấy mấy nha dịch bò dậy từ trên mặt đất, “Phiền các ngươi đưa bọn họ vào đại lao, chờ tướng công ta trở về xử trí sau.”
Bọn nha dịch cung kính nói: “Vâng, phu nhân!”
Vây xem toàn bộ hành trình, bọn nha dịch mới phát hiện thê tử của vị Tiêu đại nhân lại bưu hãn như vậy.
Nghe lời vừa nãy, lúc trước vậy mà còn có thể đánh sưng mặt tướng quân phu nhân, quá trâu bò.
Đối với đoàn người Cát Xuân Như, bọn họ bị đánh một trận, tất nhiên không có hảo cảm.
Hơn nữa còn để người đánh cha mẹ chồng, nếu bọn họ là mẹ chồng đã trực tiếp hưu rồi.
Tiêu tướng quân lại vì một nữ nhân bất hiếu như vậy bỏ vợ bỏ con, thật quá đáng.
Lúc trước còn nghe nói Tiêu tướng quân anh dũng thiện chiến rất lợi hại, hiện tại xem ra sợ có tiếng mà không có miếng.
Những người này kéo mấy người Cát Xuân Như xuống.
Cát Xuân Như giãy giụa, “Ngươi không thể đối với ta như vậy, ta chính là phó đô đốc phu nhân.”
“Buông ta ra, Thời Khanh Lạc ngươi dám đối với ta như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Thời Khanh Lạc cười nhạo, “Thật ra ta muốn nhìn thử ngươi không buông tha ta như thế nào.”
“Một phó đô đốc phu nhân, vậy mà giống như một nữ nhân đanh đá, hôm nay thật là mở rộng kiến thức.”
Nàng thấy bọn nha dịch có chút do dự, hiển nhiên là cố kỵ thân phận của Cát Xuân Như, sợ phụ thân cặn bã trả thù.
Nàng nói: “Dẫn đi, nếu phó đô đốc trách cứ, một mình ta gánh chịu.”
Nghe được lời này, bọn nha dịch cũng có chút an tâm.
Cũng đúng, lúc trước nương tử của Tiêu đại nhân đã dám đánh tướng quân phu nhân, cũng không thấy Tiêu tướng quân làm gì nàng.
Huống chi hiện tại vốn dĩ chính là tướng quân phu nhân sai.
Vì thế bọn họ mặc kệ tỷ đệ Cát Xuân Như giãy giụa và kêu gào, kéo người đi.
Người do Cát Xuân Như dẫn đến cũng bị mang đi.
Bởi vì trong lòng Ngưu thị sợ Thời Khanh Lạc đánh mình, lại chính mắt gặp qua lão thần tiên hiển linh, cho nên hiện tại chỉ rục cổ không ồn ào, chỉ lên tiếng muốn theo vào đại lao.
Bà ta sợ bị nữ nhi tàn nhẫn độc ác này sẽ thu thập sửa trị mình.
Nhưng vào lúc này, Cát Xuân Nghĩa đột nhiên nói: “Thời Khanh Lạc, ngươi là nữ nhi bất hiếu, ta chính là cha ngươi, vậy mà ngươi lại bắt giam chúng ta, ta muốn đi cáo trạng ngươi.”
Lời này vừa ra, Thời lão tam đứng xem kịch ở một bên xanh mặt.
Không nhịn được tiến lên đá Cát Xuân Nghĩa ngã lăn trên mặt đất, “Thả ngươi cái cmn, nếu ngươi là cha nó, ta đây là cái gì?”
“Các ngươi chính là đôi cẩu nam nữ ở bên nhau mà không có công văn gì cả, không có đưa các ngươi đi thả lồng heo đã không tệ rồi, ngươi còn dám ở chỗ này kêu gào.”
Thời Khanh Lạc cũng đi qua, từ trên cao nhìn xuống Cát Xuân Nghĩa, “Tuổi của ngươi không lớn, da mặt lại rất dày.”
“Muốn làm cha ta, quả thật ngươi chính là nằm mơ."
Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngưu thị, “Bà nói, ai là cha ta?”
Bà ta giật mình, thật sự sợ đứa nữ nhi này.
Vốn còn tưởng rằng Cát Xuân Như rất lợi hại, ai ngờ đến uy phong không đến nửa khắc, đã bị Thời Khanh Lạc chỉnh đến mức phải vào đại lao.
Bà ta càng không dám đối nghịch với nữ nhi này.
Bà ta không chút do dự nói: “Thời lão tam mới là cha ngươi.”
Thời Khanh Lạc lại chỉ Cát Xuân Nghĩa đầy mặt dữ tợn kia, “Vậy hắn ta là cái gì?”
Ngưu thị căng da đầu nói: “Cái gì, cái gì cũng không phải.”
Trong lòng thầm mắng Cát Xuân Nghĩa ngu xuẩn, đều đã như vậy, còn nhanh miệng như thế.
Tạm thời đi đại lao mấy ngày, Tiêu Nguyên Thạch khẳng định sẽ không mặc kệ Cát Xuân Như, đến lúc đó bọn họ liên quan trong chuyện này cũng có thể đi ra ngoài.
Hà tất gì phải trêu chọc nữ nhi tà môn này của bà ta chứ.
Thời Khanh Lạc lại nhìn Cát Xuân Nghĩa hung dữ nói: “Nghe được chưa? Ngươi cái gì cũng không phải.”
Nàng hừ lạnh: “Muốn làm cha thì để cho Ngưu thị giúp ngươi sinh một đứa, đừng ra ngoài gọi bậy, nếu không ta sẽ kêu người đánh gãy một cái chân khác của ngươi.”
Vốn dĩ Cát Xuân Nghĩa chính là loại thích bắt nạt kẻ yếu, ngay cả Ngưu thị cũng không dám trêu chọc nữ nhi Thời Khanh Lạc, tỷ tỷ tự thân khó bảo toàn, hắn ta cũng không dám lại kêu gào.
Rốt cuộc lấy sự hiểu biết của hắn ta đối với nữ nhân c.h.ế.t tiệt này, nếu chọc cho nóng nảy, nàng thực sự có khả năng đánh gãy một chân khác của hắn ta.
Dù tính không tự mình ra tay, cũng có thể xúi giục tên ăn chơi trác táng Hề Duệ này ra tay.
Vậy lúc đó hắn ta tìm ai khóc?
Cho nên hắn ta nắm chặt đôi tay, cúi đầu không nói chuyện nữa, nhưng trong mắt lại toàn là hận ý.
Thời Khanh Lạc biết sẽ như vậy, “Quả nhiên là bộ dáng này, thật giống tỷ tỷ tiểu nương của ngươi.”