Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 593



Gã suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Chỉ là sửa một con đường, giống như ngươi có chút thiệt?"

“Nếu không bổn vương lại bồi thường cho ngươi năm vạn lượng bạc?”

Thời Khanh Lạc thật muốn cười ha hả, nếu nàng cầm tiền bồi thường không phải giống như phụ thân cặn bã sao.

Nàng cười lắc đầu, “Hiện tại phu thê chúng ta không thiếu tiền, cho nên không cần bồi thường.”

“Tướng công ta muốn mở một học đường ở huyện Hà Dương, cho nên hẳn là sẽ dùng đến loại giấy làm từ phương pháp cải tạo này cung cấp cho các học sinh dùng.”

“Phương pháp này đã đưa cho Vương gia, nhưng ta hy vọng mình cũng có thể dùng một chút”

“Vương gia cứ dùng cái này để bồi thường đi.”

“Đương nhiên, trừ bỏ chính mình dùng ra, ta khẳng định sẽ không đưa phương pháp cho người khác.”

Nàng bổ sung, “Chúng ta cũng sẽ không mở xưởng tạo giấy cướp sinh ý với trắc phi.”

Như vậy bọn họ cũng có thể quang minh chính đại tạo giấy.

Nàng cũng thật sự không muốn đoạt sinh ý của Cẩm Vương, nếu không còn phải giúp gã chia sẻ thù hận đến từ các đại tộc thế gia.

Nhưng giấy cũng không nhất định chỉ có viết chữ, bọn họ tạo giấy có thể dùng ở mục đích khác, như xí giấy, khẳng định lợi nhuận cũng rất không tệ.

Cẩm Vương phát hiện Thời Khanh Lạc thật đúng là có chút khó chơi, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của gã.

Mấu chốt yêu cầu nàng nói ra, nghe vào cũng không quá đáng.

Nếu từ chối, sợ rằng trong lòng nàng sẽ không thoải mái, tương lai lại không nguyện ý ra thêm chủ ý nữa.

Vì thế Cẩm Vương chỉ có bóp mũi nhận, “Chuyện này thì có cái gì, không thành vấn đề.”

Tiếp theo lại nói thêm: “Chẳng qua chúng ta phải lập khế ước.”

Gã sợ bị Thời Khanh Lạc hố một phen, mới đưa phương pháp cho gã, lại chuyển qua tay người khác hoặc gửi về kinh thành, vậy gã còn làm ăn gì nữa.

Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Đa tạ Vương gia, ký khế ước tất nhiên không thành vấn đề.”

Dù Cẩm Vương không nhắc đến chuyện này, nàng cũng sẽ nhắc đến.

Trong phòng có giấy bút, Cẩm Vương đề bút trước viết một phần khế ước, để Thời Khanh Lạc nhìn qua.

Thời Khanh Lạc cũng không khách khí, sửa chữa khế ước, ý muốn là trừ viết chuyện không truyền công thức này cho người khác ra thì bọn họ cũng có thể tự dùng viết vào trong khế ước.

Cẩm Vương cũng không từ chối, lại dựa theo ý nàng lại viết một phần khế ước khác.

Thời Khanh Lạc ấn giấu tay lên khế ước, Cẩm Vương thì dùng con dấu mà gã mang theo bên cạnh mình.

Chờ mực khô, Thời Khanh Lạc gấp lại phần khế ước mình giữ vào trong hà bao, lại lấy hai tờ giấy từ bên trong đó ra.

“Đây là công thức cải tạo giấy, có thể làm ra giấy có chất lượng khác nhau, Vương gia có thể xem thử.”

“Đây là hai mươi thực đơn tương đối thích hợp ở Bắc Cương, Vương gia có thể cho đầu bếp vương phủ nấu thử trước.”

Cẩm Vương tiếp nhận tờ giấy nhìn một lần, mặc kệ là công thứ cải tạo giấy hay là thực đơn đều viết rất tỷ mỉ.

Gã hỏi: “Đây là ngươi viết?”

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đúng vậy, ta viết.”

Cẩm Vương cười nói, “Chữ của ngươi rất đẹp.”

Thời Khanh Lạc cũng cười nói: “Đa tạ khích lệ!”

Cẩm Vương nhét tờ công thức vào trong tay áo, “Quyển sách về tình huống các nơi của Bắc Cương mà ngươi nói, đoán chừng phải qua hai ngày mới có thể đưa cho ngươi.”

Thời Khanh Lạc trả lời: “Có thể, vậy ta đây sẽ ở Bắc Thành thêm hai ngày”

Cẩm Vương suy nghĩ gì đó rồi cười nói: “Về sau ngươi đến Bắc Cương cũng không có khả năng cứ ở luôn phủ Phó đô đốc, không bằng ta tặng ngươi một tòa viện đi.”

Thời Khanh Lạc phát hiện lúc nào Cẩm Vương này cũng muốn đưa tiền tặng đồ cho nàng, nhưng nàng không dám nhận.

Nàng lắc đầu, “Nam nữ thụ thụ bất thân, ta cũng không dám nhận tòa viện của Vương gia, nếu không người bên ngoài không biết còn muốn truyền bậy bạ gì nữa.”



Cẩm Vương: “……” Nói gã giống như là người có tâm tư xấu xa vậy.

Lý do từ chối này của nàng, gã phục rồi.

Gã suy nghĩ rồi lại nói: “Cũng không được tính là tặng cho ngươi, tặng cho phu thê các ngươi, đến lúc đó đứng tên sẽ là tướng công của ngươi.”

Nhìn thử lần này Thời Khanh Lạc từ chối như thế nào.

Thời Khanh Lạc lại lắc đầu, “Không được, ngài muốn đưa nhà cho tướng công ta, người không biết còn tưởng rằng ngài muốn hối lộ chàng ấy, đến lúc đối với thanh danh của ngài không tốt."

“Chúng ta cũng không thường xuyên tới Bắc Thành, sau nàu đến thị ở khách điếm là được.”

“Tương lai nếu thật sự thường xuyên ở Bắc Thành, thì tự mình mua cũng tốt hơn.”

Cẩm Vương: “……” Gã cần hối lộ một huyện lệnh thất phẩm?

Nhưng người ta cũng đã lo lắng cho thanh danh của gã, đúng là gã không tìm ra được lời nào phản bác.

Gã cạn lờinói: “Được, ngươi vui là được!”

Ở một bên Lương Minh Vũ thấy phụ vương nhà mình liên tục ăn mệt, trong lòng càng có hứng thú với Thời Khanh Lạc hơn.

Hắn ta đột nhiên mở miệng hỏi: “Thời nương tử, ngươi có thích cái gì không?”

Thời Khanh Lạc vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của thế tử phủ Cẩm Vương này nhìn mình cks chút kỳ lạ

Nàng làm ra vẻ thẹn thùng cười cười, “Ta thích tướng công ta.”

Lương Minh Vũ: “……” Ai hỏi cái này.

Hơn nữa nghe vào sao cứ cảm thấy lạnh lòng.

Một thất phẩm huyện lệnh có chỗ nào đáng được thích.

Hắn ta ho khan một tiếng, "Ý của ta là sở thích của ngươi?”

Thời Khanh Lạc thu liễm sự thẹn thùng, “Sở thích? Làm ruộng tính không?”

Lương Minh Vũ cạn lợi, “Làm ruộng chính là trồng trọt sao?”

Thời Khanh Lạc cười nói: “Không sai biệt lắm đi, ta thích nghiên cứu và gieo trồng thực vật.”

Lúc trước cũng vì thích nông nghiệp, nàng mới vi phạm nguyện vọng của cả nhà, sau khi tốt nghiệp thì vào viện nông nghiệp.

Lương Minh Vũ: “……” Lần đầu tiên nghe nói loại sở thích này.

Hắn ta lại nói: “Ngươi không thích quần áo trang sức mà nữ nhân khác thích sao?”

Thời Khanh Lạc cười nói: “Thích nha, nhưng đó không tính là sở thích, có thì dùng, không cũng không sao.”

Nàng thích hưởng thụ, nhưng phải thực tế, nếu không có cũng không phải không thể tiếp thu.

Lương Minh Vũ cảm thấy Thời Khanh Lạc hoàn toàn là quái thai.

Những nữ nhân hoặc phụ nhân mà hắn ta đã từng thích, không phải thích cầm kỳ thư họa, thì chính là ăn mặc.

Này thích làm ruộng, thật đúng là quá đặc biệt……

Thấy hắn còn muốn hỏi, Thời Khanh Lạc lại không muốn dong dài với hắn ta.

Nàng nhìn về phía Cẩm Vương nói: “Vương gia còn có việc gì sao? Nếu không ta cáo từ trước.”

Vừa rồi Cẩm Vương thấy con trai ăn mệt, trong lòng cảm thấy rất thú vị.

Gã muốn mượn sức Thời Khanh Lạc, tất nhiên sẽ không miễn cưỡng giữ nàng lại, “Không còn việc gì nữa, ngươi đi đi.”

Thời Khanh Lạc đứng lên hành lễ, “Cáo từ!”

Sau đó không chút lưu luyến xoay người rời khỏi phòng.

Chuyện này làm cho Lương Minh Vũ có chút buồn bực, nữ nhân này chạy nhanh như vậy!

Cẩm Vương nhìn hắn ta cười nói: “Ta đã nói Thời Khanh Lạc không giống với những nữ nhân khác, hiện tại tin chưa.”

Lương Minh Vũ gật đầu, “Phụ vương, ngài nói vừa rồi có phải nàng không nói thật cho ta không?”