Tiêu Nguyên Thạch hít một hơi thật sâu, đè xuống xúc động muốn đập c.h.ế.t Thời Khanh Lạc.
Ông ta không nhịn được hỏi: "Tiêu Hàn Tranh chịu được ngươi sao?"
Có một thê tử thông minh xảo quyệt như vậy, sẽ không bị tức c.h.ế.t sao?
Thời Khanh Lạc liếc mắt nhìn ông ta: "Tất nhiên chịu được, chàng ấy còn rất vui vẻ nữa."
"Hơn nữa không phải ông cũng chịu đựng Cát Xuân Như sao, tại sao Tiêu Hàn Tranh không thể chịu nổi ta?"
"Lại nói, ta đối với Tiêu Hàn Tranh có thể giống như đối với người ngoài sao."
"Người nông cạn như ông, sẽ không hiểu đâu."
Nàng và tiểu tướng công chính là bạn lữ linh hồn, ai nông cạn giống như phụ thân cặn bã chứ.
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ông ta thật muốn đá nàng một cước.
Hơn nữa ông ta nông cạn chỗ nào?
Không được, nếu nói thêm nữa, ông ta sẽ bị tức c.h.ế.t mất.
Ông ta vòng vò đổi đề tài thử thăm dò: "Ngươi giúp Cẩm Vương làm việc?"
Thời Khanh Lạc cười khẽ nói: "Cũng xem là như vậy."
Tiêu Hàn Tranh nhíu mày một cái: "Phải là phải, không phải là không phải, đây là câu trả lời gì vậy?"
Thời Khanh Lạc cười nói: "Ta đây không phải học theo ông sao, rõ ràng có bản đồ kho báu, lại nói là không có."
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ông ta thật sự muốn điên rồi.
Ông ta cao giọng nói: "Ta không có."
Thời Khanh Lạc nhún vai: "Vây ta cũng không có."
Tiêu Nguyên Thạch không chịu nổi, lập tức làm ra một tư thế mời: "Ngươi đi đi, đi nhanh đi."
Ông ta thật sự muốn nói nàng cút đi, lại sợ nàng lại gây chuyện với mình.
Thời Khanh Lạc bĩu môi, "Tiền cha chồng, đây chính là đạo đãi khách của ông? Ông cũng quá không lễ phép rồi."
Tố chất tâm lý của phụ thân cặn bã thật không được, chỉ có vậy mà đã không chịu nổi rồi.
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ta cầu xin người làm người một lần đi.
Ông ta chỉ nói: "Ta còn có việc, cũng không giữ ngươi lại nữa."
Lúc này Thời Khanh Lạc mới đứng dậy: "Được rồi, vậy ta đi đây."
"Nếu ông có chuyện gì hoặc tin tức gì, cũng có thể gửi cho chúng ta."
Nàng lại nói: "Chúng ta cũng có thể chia sẻ một ít tin tức với nhau."
Tiêu Nguyên Thạch gật đầu: "Được."
Làm cho ông ta tương đối bực bội chính là, mặc dù đi kinh thành hay ở Bắc Cương - nơi ông ta đã gây dựng sự nghiệp, thì tin tức của ông ta cũng không linh thông bằng phu thê Thời Khanh Lạc.
Chuyện này làm cho ông ta vô cùng buồn rầu, sau này trái lại có thể trao đổi tin tức thật thật giả giả.
Nghĩ vậy ông ta lại thành khẩn nói: "Ngươi cũng đừng luôn căm thù nhằm vào ta như vậy."
"Ta và Tranh nhi đều làm việc cho Hoàng thượng, coi như là châu chấu trên cùng một sợi dây, tốt nhất vẫn nên hợp tác với nhau, còn tốt hơn là đấu đá lẫn nhau, chúng ta cũng không xung đột lợi ích.
"Lại nói, dù sao Tranh Nhi cũng là con trai ruột của ta, ta sẽ không hại nó."
Ông ta không vui khi thấy con trai trèo lên đầu mình, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ muốn hại c.h.ế.t con trai.
Thời Khanh Lạc xùy một tiếng: "Tiền cha chồng, ông hại tướng công của ta còn thiếu sao?"
"Tiểu kiều thiếp kia của ông, trước đó mua chuộc thầy lang thiếu chút nữa hại c.h.ế.t tướng công của ta, chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu."
"Đừng có nói lời dễ nghe như vậy."
Nàng lại nhướng mày nói: "Hơn nữa chẳng lẽ ông chưa từng nghe một câu này sao? Châu chấu sau mùa thu, nhảy nhót không được mấy ngày."
"Cho nên ông mới là châu chấu, chúng ta không phải."
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Cho tới bây giờ nha đầu c.h.ế.t tiệc này không nói tiếng người.
Ông ta hình dung một chút, nàng có thể nói ra lời oán hận như vậy, quá khinh người.
Ông ta che n.g.ự.c bị chọc tức đau: "Ngươi đi đi."
Thời Khanh Lạc nhìn bộ dạng này của ông ta, cười nói: "Tiền cha chồng có bệnh thì nhanh chóng đi chữa đi, tuyệt đối đừng giấu bệnh sợ thầy."
Lúc này Tiêu Nguyên Thạch tức giận đến mức tâm can đều đau, "Nhanh đi đi, ngươi đi nhanh dùm đi."
"Được rồi, lần này ta đi thật đây." Lúc này Thời Khanh Lạc mới cười híp mắt xoay người rời đi.
Trước khi đi chôn một quả b.o.m là người Tiêu gia cũ cho phụ thân cặn bac và Cát tiểu nương, lại nhân tiện chọc giận phụ thân cặn bã một trận, nàng cảm thấy toàn thân sảng khoái.
Sau khi Thời Khanh Lạc rời đi, phụ thân cặn bã bị chọc tức mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Đứa con dâu như vậy chỉ có Khổng thị mới có thể chịu được.
Chẳng qua đối với việc Thời Khanh Lạc cung cấp tin tức, ông ta vẫn xem trọng.
Xoay người đi thư phòng, vẫn phái ra ám vệ được đào tạo mạnh nhất trước nay vẫn chưa dùng ra ngoài, theo dõi Trác gia, còn có tú lâu mà Trác phu nhân mở nữa.
Thời Khanh Lạc trở về viện ngủ một giấc, lúc đến giờ cơm chiều Tịch Dung vẫn chưa về, nàng cũng không muốn ăn một mình.
Lập tức dẫn theo Thanh Thanh chuẩn bị đi ra ngoài ăn chút đồ vặt.
Mới vừa đi ra khỏi phủ Phó đô đốc, chỉ thấy Trác Chính đứng cách đó không xa ôm một bọc quần áo chạy đến.
Cặp mắt cậu ta sáng ngời nhìn Thời Khanh Lạc: "Tỷ tỷ!"
Hai ngày trước Trác Chính là chạy đến trả bạc, nàng để cho Thanh Thanh nhận, còn mình thì không đi gặp cậu ta.
Cũng có một loại cố ý muốn làm bộ như không quen biết cậu ta. Nếu như đối phương còn có động tác gì, vậy khẳng định sẽ tiếp tục ra chiêu.
Bây giờ đúng là thật sự tới rồi.
Trác Chính làm bộ đáng thương nói: "Tỷ tỷ, ta bỏ nhà ra đi, tỷ có thể thu nhận ta mấy ngày được không?"
Thời Khanh Lạc cạn lời: "Ta và ngươi hình như không quen biết, ngươi sẽ không sợ ta bán ngươi đi sao?"
Trác Chính nói có lý chẳng sợ: "Tỷ, lần trước tỷ giúp ta, cho nên tỷ nhất định là người tốt."
"Hơn nữa, ta cũng không phải là trẻ con, nam tử lớn như vậy cũng không đáng giá tiền, ta không sợ."
Thời Khanh Lạc lười vòng vo với cậu ta: "Tại sao ngươi lại bỏ nha ra đi?"
Trác Chính làm bộ khổ sở nói: "Mẫu thân nhất quyết muốn ta cưới biểu muội nhà mẹ đẻ của bà ấy, còn muốn đón biểu muội đến nhà ta ở, ta không muốn cưới, cho nên không muốn ở cùng một nhà với muội ấy."
Lại tiếp tục làm bộ đáng thương nhìn nàng: "Tỷ tỷ, tỷ thu lưu ta mấy ngày đi, ta đưa tiền cho tỷ."
Thời Khanh Lạc phát hiện tiểu tử này thật đúng biết diễn trò, nếu không phải biết thân phận của cậu ta, nhìn qua đúng là đơn thuần vô hại.
Đặc biệt là dạng vẻ đáng thương này, hợp với cái mặt kia, đặt ở hiện đại chính là tiểu nãi cẩu, làm cho người ta không nhịn được mà mềm lòng.