Trong lòng tràn đầy không khí ấm áp ngọt ngào, thời đại này một người nam nhân nguyện ý vì thê tử xuống bếp, thật không dễ dàng.
Quả nhiên tiểu tướng công nhà nàng là tốt nhất.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, "Được!”
Hai người rửa mặt một phen, Tiêu Hàn Tranh nắm tay Thời Khanh Lạc đi phòng bếp.
Lúc này trời còn chưa sáng, cho nên trong viện những người khác đều chưa thức dậy.
Tiêu Hàn Tranh tìm được bột mì bắt đầu nhào bột, Thời Khanh Lạc đứng ở một bên nhìn.
Thấy hắn ngay từ đầu tương đối lạ lẫm, chậm rãi giống như là tìm được cảm giác, ngày càng thuần thục.
Nàng đột nhiên nhớ tới gì đó hỏi: “Đúng rồi, có phải chàng quen biết Nhạc Luật kia không?”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Đã từng ở Bắc Cương gặp qua.”
Thời Khanh Lạc biết hắn nói đã từng là đời trước, “Hắn ta có thân phận gì, chàng biết không?”
Tiếp theo nàng kể lại cuộc gặp gỡ giữa Nhạc Luật và Tịch Dung.
Lúc trước Tiêu Hàn Tranh chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao Nhạc Luật ở cùng Tịch Dung, nghe xong chuyện này thì đã hiểu.
“Lúc ta từng nhìn thấy hắn ta, hai chân của hắn ta đã bị tàn tật, là một quân sư của sơn trại thổ phỉ.”
“Khi đó ta vừa lúc phụ trách diệt phỉ, bởi vì người tên Nhạc Luật này, ta cùng giằng co ba tháng với sơn trại này mới tiêu diệt được.”
“Thật ra hắn ta là một nhân tài, chỉ tiếc khi sơn trại bị công phá, bị đại đương gia g.i.ế.c chết.”
Nếu không lúc ấy hắn còn rất thưởng thức người này, muốn thu phục về dưới trướng của mình.
Chỉ là sơn trại bị công phá, đại đương gia của sơn trại kia không tiếp thu được sự thật này, vì để hả giận, g.i.ế.c hét những đương gia khác và quân sự Nhạc Luật này.
Thời Khanh Lạc ngẩn người, rất là ngoài ý muốn, “A, vậy mà hắn ta đã từng đi theo thổ phỉ?”
Tiếp theo nàng nghĩ tới lời của Tiêu Hàn Tranh, “Chàng nói hai chân của hắn ta bị tàn tật?”
Đó có phải đại biểu cho, chuyện đụng phải xe ngựa cũng xảy ra ở kiếp trước, chẳng qua lúc ấy cũng không có Tịch Dung xuất hiện, cho nên Nhạc Luật mới bị tàn tật hai chân.
Tiêu Hàn Tranh rất hiểu Thời Khanh Lạc, cho nên vừa nghe nàng hỏi, đã hiểu ý của nàng.
Hắn gật đầu, “Lúc ấy hai chân của hắn ta tàn tật.”
“Hơn nữa lúc trước sở dĩ sơn trai thổ phỉ bị coi trọng như vậy, muốn nhanh chóng tiêu diệt, cũng là vì ở Bắc Thành có một hộ quyền quý đi tế tổ trên đường về Bắc Thành, tất cả chủ tử bên trong đều đã chết.”
“Sau lại ta tra được, người nhà kia chính là gia tộc của Nhạc Luật, người c.h.ế.t chính là tổ mẫu, cha ruột, mẹ kế, đệ đệ muội muội mẹ kế sinh ra của hắn ta”
“Hiện tại xem ra, hắn ta đã từng bị gia tộc hại, sau khi bị tàn tật hai chân vì báo thù, lúc này mới vào rừng làm cướp.”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Nếu là cái dạng này, vậy có thể hiểu được.”
Nàng hỏi: “Vậy hiện tại vì sao hắn ta lại muốn ăn vạ Tịch Dung?”
Tiêu Hàn Tranh vừa nhào bột vừa nói: "Chắc là hắn ta đã biết thân phận của Tịch Dung, một mặt là muốn báo ân, một mặt có thể muốn mượn Tịch Dung trả thù gia tộc.”
Thời Khanh Lạc vừa nghe cũng cảm thấy đúng, “Vậy thân phận của hắn ta hẳn là không thành vấn đề?”
Tiêu Hàn Tranh nghĩ rồi nói: “Như vậy xem ra hẳn là không thành vấn đề, nhưng nói không chừng, rốt cuộc ta biết là đời trước, hiện tại có thể thay đổi.”
Kiếp trước Tịch Dung không tới Bắc Thành, phụ thân cặn bã cũng còn ở kinh thành, càng không có chuyện hắn và tiểu tức phụ tới huyện Hà Dương, cho nên Cẩm Vương hoặc là người tiền triều không chú ý bọn họ.
Hiện tại mọi chuyện đã thay đổi, rốt cuộc sau lưng Nhạc Luật có bị ai sai sử muốn đến gần Tịch Dung, chuyện này còn phải kiểm chứng mới xác định được.
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Ừ, cẩn thận một chút cũng không xấu.” Nên điều tra cũng nên phòng bị.
Tiêu Hàn Tranh nghĩ rồi hỏi: "Trác Chính kia, nàng chuẩn bị xử lý như thế nào?”
Thời Khanh Lạc nói: “Ta cũng không biết vì sao cậu ta lại muốn đi theo tới huyện Hà Dương, ta chuẩn bị tìm chút chuyện cho cậu ta làm, nhân tiện thăm dò mục đích của cậu ta.”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Ta cảm thấy có lẽ là cậu ta nhằm vào mấy xưởng như xưởng đồ hộp.”
“Bên này ta tra được, người tiền triều và hoàng thất Cát quốc có lui tới.”
“Cát quốc chính là dân tộc thảo nguyên dân tộc, mặc kệ là thịt hộp, hay là nến, xà phòng làm từ mỡ dê, len sợi dùng lông dê chế thành ra, đối bọn họ đều rất hữu dụng.”
“Bọn họ không thiếu nhất chính là dê.”
Cát quốc khan hiếm vật tư, thường xuyên trảo đổi một ít nhu yếu phẩm với Đại Lương.
Nhưng giá cả lại hữu hạn.
Nếu người Cát quốc có thể học được những cái này, tự mình mở xưởng, mặc kêh là bán ra ở trong nước, hay là bán cho Đại Lương, vậy tuyệt đối là lợi nhuận kếch xù.
Thời Khanh Lạc ngẩn người, “Ý của chàng là, Trác Chính chủ yếu là tới muộn trộm phương pháp của mấy xưởng chúng ta mở đồ?”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Ta là nghi ngờ như vậy.”
“Kho báu tiền triều vẫn chưa tìm được, hơn nữa bị nhìn chằm chằm, bọn họ muốn lấy kho báu cũng không dễ dàng.”
“Muốn tạo phản phục quốc, tiền là nhu cầu cấp bách, cho nên nếu có thể hợp tác mua bán với Cát quốc, bọn họ chẳng những có thể hại Đại Lương, còn có thể lén được không ít tiền bạc.
Kiếp trước người tiền triều lấy được không ít đồ của Đại Lương bán cho Cát quốc, hoặc là âm thầm hợp tác, ví dụ như cải tiến vũ khí, ủ rượu,...
Cho nên hắn mới có thể nghi ngờ như vậy.
Thời Khanh Lạc suy nghĩ sâu xa rồi nói, “Lời chàng nói đúng là rất có khả năng.”
“Ta vẫn luôn không nghĩ ra được rốt cuộc vì sao Trác Chính lại muốn theo tới huyện Hà Dương.”
“Lúc trước ta còn đoán, có phải cậu ta muốn từ chỗ ta lấy được phương pháp hay công thức mới gì không, mang về để cho người tiền triều đi làm.”
“Hoàn toàn không nghĩ tới, cậu ta là muốn trộm phương pháp của mấy xưởng mới mở của huyện Hà Dương, cho nên ở mặt này không phòng bị cậu ta nghiêm ngặc."
“Như vậy, nói không chừng còn có khả năng để cậu ta thành công.”
“Những người tiền triều này thật biết cách tính kế.”