"Đúng đúng, một mình hắn đã một trăm hũ, vậy chúng ta mua thế nào?"
"Đúng vậy, hôm nay phu nhân cũng hạn chế số lượng đi ạ."
"Đúng vậy, mỗi người chỉ có thể mua bao nhiêu, không thể mua quá nhiều."
Mỗi người đều trợn mắt nhìn Lương Hữu Tiêu, mộ bộ sao ngươi có thể quáddangs như vậy.
Lương Hữu Tiêu: "..." Hắn ta chỉ mua chút thịt hũ, sao những người này lại kích động như vậy?
Thời Khanh Lạc cười nói: "Được rồi, vậy mỗi người chỉ được mua năm hũ thôi."
"Đúng rồi, thịt hũ này chỉ cần không mở nắp gỗ để hơi đi vào, không làm vỡ hũ, để cho thịt bị biến chất, ít nhất có thể để được nửa năm không bị hư."
"Trừ mấy tình huống mà ta nói ra, còn mấy trường hợp tự mình làm hư thì chúng ta mặc kệ."
Nếu như dưới bình thường, mở hũ thịt ra, thấy thịt dê bị hư thì có thể tới xưởng miễn phí đổi."
"Cho nên mọi người không cần lo lắng mua về không ăn được."
"Tất nhiên hạ sử dụng cũng chỉ có nửa năm, nếu mua để nửa năm mới đi đổi, vậy sẽ không đổi.
Đây là tình huống buôn bán ở hiện đại, cổ đại không có.
Cho nên nhất định có thể để cho một ít người đang do dự, quyết định mua về nếm thử.
Quả nhiên, vừa nghe có thể để được nửa năm, nếu như nửa năm đó không phải mình làm hư, còn có thể đổi mới, mọi người lại kích động không thôi.
Người có tiện không không thể nhanh chóng mua được năm lonvefe nhà, người miễn cưỡng mua được cũng muốn mua một lon để cho người nhà nếm thử.
Người nam nhân trung niên xếp đầu tiên hô: "Ta muốn mua năm hũ."
"Ta cũng muốn mua năm hũ."
"Ta muốn năm hũ."
"Ta muốn ba hũ."
"Ta muốn một hũ."
Mọi người lập tức vừa đi vừa hô về phía bên này, rất sợ không mua được.
Trong này còn có tham tử của các phe , bọn họ cũng muốn mua năm hũ, chuẩn bị đưa cho chủ tử sau lưng thưởng thức.
Còn có mấy thương nhân từ Tây Vực Đại Thực đi ngang qua, vốn dĩ bọn họ nghe nói huyện Hà Dương mở xưởng xà bông xà bông thơ, cho nên muốn mua về bán một chút.
Ai có thể nghĩ đến lại nếm thử được thịt dê mỹ vị như vậy, cũng không nhịn được mà mỗi người đều mua năm hũ.
Hơn nữa còn chuẩn bị đi gặp huyện lệnh phu nhân, nói chuyện một chúng, bọn họ muốn mua một nhóm thịt dê hũ về Tây Vực Đại Thực bán, dù sao món này có thể để trong thời gian dài.
Mang về cũng sẽ không bị hư, chỉ bằng mùi hương này, các quý tốc Đại Thực nhất định sẽ rất thích, bọn họ có thể bán ra với giá gấp mấy lần.
Tiêu Hàn Tranh thấy mấy người này giống như ong vỡ tổ, lại phân phó nha dịch tới duy trì trật từ, xếp hàng mua.
Chỉ cần người có chút tiền, gần như đều mua năm hũ, rất nhanh số lượng tồn kho chỉ còn lại một nửa.
Người xếp phía sau thấy vậy nóng nảy không thôi, còn bảo người ở phía trước mua ít một chút, mọi người đều muốn nếm thử.
Lương Hữu Tiêu cảm thấy năm hũ khẳng định không đủ ăn, cho nên chuẩn bị đi cửa sau.
Chẳng qua vẫn để cho gã sai vặt xếp àng mua năm lon, sợ bị người ta lời ong tiếng ve.
Thật ra Trác Chính cũng muốn mua năm hũ, đáng tiếc bây giờ trên người cậu ta không có đồng nào, chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua.
Cũng may hai người của cậu ta giả thành thương nhân đã xếp hàng mua được, đến lúc đó có thể đưa cho mẫu thân ở Bắc Thành nếm thử.
Để cho những người đi theo mẫu thân thấy được giá trị của thị hũ, như vậy khi cậu ta lấy được công thức, mới có thể được nhiều người tán thành.
Mua đồ chính là như vậy, nếu ngươi không mua, mọi người sẽ nghi ngờ đồ này thật sự tốt hay không, sẽ tiếp tục đứng nhìn và do dự.
Nhưng những người ở hiện trường đều điên cuồng mua, đặc biệt bây giờ được giảm nửa giá, rất nhiều người do dự đều bị bầu không khí ảnh hưởng, không nhịn được mà cũng gia nhập hãng ngũ cướp mua, rất sợ chậm một bước sẽ không mua được.
Cho nên hơn hai trăm thịt hũ, chẳng qua một lát đã bị tất cả giành mua không còn một mống.
Trước đó người người vì do dự nến xếp hàng chậm, không mua được lon nào.
Cũng vì vậy mà vô cùng tiếc nuồi,'Mà huyện nha và người làm trong xưởng thấy vậy, đều trợn to hai mắt khiếp sợ, đây là bán xong rồi?
Nhìn bộ dạng này còn chưa đủ bán.
Vốn dĩ bọn họ còn lo lắng quá đắt bán không được, bây giờ mới phát hiện hoàn toàn chính là dư thừa.
Đồng thời cũng sinh ra một loại bội phục với Thời Khanh Lạc, phu nhân thật lợi hại, không hổ là đồ đệ của lão thần tiên.
Chờ thịt dê hũ được bán hết.
Thời Khanh Lạc lại để cho mọi người mang ra một ít trái cây hũ ra.
"Đây là trái cây hũ, hôm nay cũng không cần tiền, mọi người có thể nếm thử."
"Chẳng qua trái câu hũ không nhiều, cho nên sẽ không bán."
Lời này làm cho mọi người vất vả lắm mới bình tĩnh lại có chút mơ màng.
"Cái gì?Trái cây cũng có thể đóng hũ sao?
"Trái cây hũ ăn ngon không? Có phải là nhét trái cây vào hũ sứ là được không?"
"Có lẽ không đơn giản như vậy đâu, nếu không phu nhân cũng không cần lấy ra để cho chúng ta nếm thử."
"Nhanh nhìn đi, trái cây hũ được mở ra rồi."
Thời Khanh Lạc để cho người lấy lá xanh đã chuẩn bị ra, cuốn lại tạo thành hình dạng có thể đựng đồ.
"Vẫn là mỗi người một muỗng, mọi người xếp hàng đến nếm thử đi."
Nàng vừa nói xong, rất nhanh đã có nhiều người tranh đi xếp hàng.
Sau đó vội vàng nếm thử nho, đào cùng với quả hạnh.
"Trời ạ, cái này cũng ăn quá ngon đi, nước trái cây trong hũ cũng uống rất ngon, khẳng định là bỏ thêm đường."
"Thì ra đây chính là trái cây hũ, trước đó chúng ta đều nghĩ sai rồi."
"Ăn thật ngon, còn ngon ăn nho tươi nữa."
"Ta cũng cảm thấy ăn ngon hơn đào tươi nữa."
"Nước trái cây này thật sự quá ngon."
"Nói nhảm, bỏ thêm đường có thể không ngon sao?"
Mọi người vừa thưởng thức vừa cảm khái.
Nói tóm lại lại bị kinh động rồi, thật sự trái cây hũ này rất ngon.
Sở dĩ tạo thành hiệu quả như vậy, chủ yếu là bây giờ đường quá đắt, người có thể ăn được đường không nhiều.
Hơn nữa trái cây hũ còn dùng bài thuốc cổ truyền nấu ra, đều là những thứ mà người cổ đại chưa bao giờ nếm thử, cho nên mới cảm thấy ngon như vậy.
Dù sao ở hiện đại không thiếu đường thiếu trái câu, người thích mua trái câu hũ ăn không ít
Nói rõ độ phổ biến với mọi người rất cao.
Có người hỏi: "Phu nhân, trái cây hũ này bán như thế nào?"
Thời Khanh Lạc cười trả lời: "Sau mươi văn một lon, chờ bắt đầu bán, cũng sẽ là nửa giá, tháng sau thì bán theo số lượng có hạn mỗi hũ bốn mươi văn."
"Mắc như vậy."
Có người kinh hô một tiếng.
Ở trong lòng bọn họ, đây chỉ là trái cây thôi, sao lại bán đắt như vậy.