Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 619



Trác Chính khổ không thể tả.

Trước đó ở xưởng đồ hộp, buổi tối che khăn đi ngủ, còn có thể ngủ được.

Nhưng từ khi vào nhà trọ của xưởng xà phòng, mỗi ngày đều nghe người ta nói mớ, thỉnh thoảng còn hét to mấy tiếng, cậu ta vừa ngủ đã bị đánh thức.

Nửa đêm đang ngủ mơ màng, đột nhiên có người bò dậy, vẻ mặt đờ đẫn sờ đông sờ tây trong phòng trọ, hoặc là mở cửa đi ra ngoài giống như quỷ lang thang vậy, mỗi lần cậu ta đều bị dọa sợ đến tỉnh.

Mấu chốt chính là, cậu ta vào xưởng xà phòng đều là khuất tạo dịch....

Hoàn toàn không tiếp xúc đến công đoạn làm thế nào làm xà phòng và xà phòng thơm, còn có phải thêm nguyên liệu gì.

Mỗi một công đoạn đều tách riêng ra, cậu ta muốn đến phòng làm việc bên cạnh đều bị người trông coi đuổi đi.

Cậu ta cũng phát hiện hai người khác là gian tế.

Vì thế ba người kết minh, tìm cơ hội muốn thu mua người có thể tiếp xúc với phương pháp làm xà phòng trong xưởng xà phòng.

Mỗi ngày lúc ăn cơm, hoặc là tan làm đều đến chỗ mấy người đó nói chuyện.

Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng sẽ rất đơn giản, ai biết tìm mấy người đều không đồng ý.

Có hai người còn nói đừng có chủ ý xấu, nếu không sẽ đi đến chỗ quản sự tố cáo.

Còn mắng bọn họ không biết đủ.

Làm cho ba người này đều cảm thấy mấy người này thật có bệnh, tiết lộ phương pháp có thể nhận được hơn trăm lượng thù lao, lại đi đến nơi khác sống không tốt sao? Sao lại cứ cứng đầu như vậy.

Nhưng những người này lại không mắc câu, bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn tìm cơ hội.

Bọn họ không biết, người được vào phòng làm việc trung tâm, đều là Tiêu Hàn Tranh sàng lọc nhiều lần, khảo sát nhân phẩm nhiều lần.

Những người này đều là có nhân phẩm chính trực, biết thoải mái, còn là người bản xứ của huyện Hà Dương, dù sao cũng sẽ không vì tiền bạc mà bán đứng xưởng.

Hơn nữa trước khi xưởng chính thức bắt đầu làm việc cũng để cho tất cả mọi người trong xưởng ký một khế ước giữ bí mật, dùng con dấu của huyện nha.

Nếu người trong xưởng có ai bán phương pháp hoặc là công đoạn làm việc mà mình học được, một khi bị phát hiện không những bị đuổi, còn phải truy cứu trách nhiệm trực tiếp vào nhà lao.

Hơn nữa gia quyến người cùng họ tính từ đời thứ năm của người tiết lộ đang làm trong xưởng cũng sẽ bị đuổi đi.

Không được làm việc trong xưởng, cũng thông báo cho cả huyện thành không thuê người này và thân thích của bọn họ.

Chẳng những phải ngồi nhà lao, sau khi ra tù trở về thôn còn bị những người khác hận chết, vậy còn làm người như thế nào nữa?

Đặc biệt bây giờ mới vào xưởng không lâu, mỗi người đều cẩn thận làm việc, rất sợ vô tình bị đuổi.

Sao dám làm ra chuyện phản bội này chứ.

Lại nói từ khi vào xưởng làm việc, mỗi ngày đều ăn uống no đủ, chỗ ngủ cũng tốt hơn nhà bọn họ rất nhiều, còn có nhà vệ sinh và chỗ tắm, đây chính là cuộc sống ngay cả trong mơ cũng không dám nghĩ.

Từ bỏ cuộc sống tốt này, vì chút tiền mà phải ngồi nhà lao, bị thôn và tộc nhân khinh bỉ bài xích, hoàn toàn không đáng.

Hơn nữa, nếu công thức của xưởng bị tiết lộ, những nơi khác cũng sẽ mở xưởng x à phòng, vậy chỗ bọn họ còn có thể làm việc nữa không?

Nếu hại xưởng bị đóng cửa, bọn họ chính là tội nhân, còn phải bị những người khác trong huyện thành người trong thôn phỉ nhổ khinh bỉ, bọn họ cũng không hy vọng trở thành tội nhân.



Vì vậy mặc dù hơn trăm lượng bạc quả thật làm cho người ta động tâm, nhưng những người này đều đã chọn kỹ càng, cũng không có đam mê vật chất quá nhiều, mỗi người đều rất kín miệng.

Càng sâu hơn là còn có hai người lén chạy đi nói cho quản sự, nói ba người Trác Chính có vấn đề, vẫn luôn ám chỉ phương pháp của xưởng với bọn họ.

tất nhiên quản sự cũng báo chuyện này cho Tiêu Hàn Tranh.

Lúc tới bẩm báo, Thời Khanh Lạc cũng ở đây.

Sau khi đám người rời đi, Thời Khanh Lạc cười nói: "Xem ra lần này người được chọn rất đáng tin."

Về mặt dùng người tiểu tướng công nhà nàng rất lợi hại, nhìn người rất chuẩn, đổi thành nàng sẽ không giỏi như vậy.

Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Chọn rồi lại chọn."

"Chẳng qua người như vậy vẫn quá ít, xưởng bên này sẽ từ từ mở rộng quy mô, còn phải tuyển một ít người vừa có nhân phẩm tốt vừa có thể làm việc mới được."

Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút hỏi: "Tranh ca, binh lính sau khi giải ngũ, sắp xếp như thế nào?"

Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Cho một ít tiền trợ cấp, trở về quê quán sinh sống."

"Hơn nữa tiền trợ cấp còn phải xem quan có tham hay không, nếu như gặp quan tha,, vậy trực tiếp đưa mấy trăm văn rồi bị đuổi đi."

“Người tay chân không lành lặn, sau khi về nhà cũng không thể làm việc nặng, cho nên cuộc sống rất khổ cực."

"Ta nghe nói có không ít người vì không muốn liên lụy người nhà, trực tiếp lựa chọn kết thúc sinh mệnh của mình."

"Triều đình cũng có ưu đãi với những người ở đâu, có thể không cần nộp thuế, có thể được chăm sóc, nhưng phải xem huyện lệnh có tham hay không."

"Giống như huyện Hà Dương, gặp phải loại huyện lệnh lúc trước, chẳng những không cho những người này miễn thuế, còn muốn bọn họ đóng thêm thuế nữa."

"Gần đây ta đang làm chuyện này, lại ghi tên của những người được miễn thuế nhưng bị bắt nộp thuế lại,trả lại thuế hai năm mà bọn họ đã nộp, sau này cũng không cần nộp thuế nữa."

"Đang thi hành từng thôn một, chẳng qua nhân lực có hạn, rất nhiều nơi xa xôi khó đi, đoán chừng phải hai ba tháng mới có thể đi hết huyện Hà Dương."

Thời Khanh Lạc cười nói: "Vậy tuyển thêm nha dịch, dù sao bây giờ xưởng bên này đã có tiền, cũng có thể nuôi được."

"Hơn nữa ta cảm thấy có thể để cho tướng sĩ giải ngũ còn có thể làm việc vào xưởng, mặc kệ những người này làm lính vì cái gì, nhưng bảo vệ quốc gia bị thương là sự thật không thể tranh cãi, đáng giá được tôn trọng."

"Bị thương một tay, còn có thể sử dụng tay khác, chân bị thương hai tay có thể sử dụng, ví dụ như ngồi khuất tạo dịch, canh lửa cho nồi thịt đều có thể."

"Nếu giải ngũ vì tuổi tác, vậy thì càng đơn giản hơn, tuyển vào xưởng làm việc cũng được, hoặc tổ chức thành một đội tuần tra, duy trì trị an của huyện thành cũng tốt."

"Như vậy vấn đề thiếu người của chàng sẽ được giải quyết, còn có thể tạo cho bọn họ một cuộc sống tốt."

"Cũng có lợi cho danh tiếng."

"Chàng còn có thể dâng sổ con cho Hoàng đế, để cho triều đình cũng làm như vậy."

Tiêu Hàn Tranh nghe xong lời của nàng thì lâm vào trầm tư, trực tiếp kéo Thời Khanh Lạc ôm chặt vào lòng.

"Nương tử nói đúng, ý tưởng này quá tốt, cứ như vậy nhất cử tam tiện."

Hắn đã từng đi đánh giặc, cho nen có cảm tình không bình thường với quân đội và tướng sĩ.

Trước đó hắn chỉ muốn cố gắng nghĩ cách giúp đỡ cho binh lính giải ngũ, đặc biệt là binh lính bị thương giải ngũ.