Ngốc Ngốc kiêu ngạo ưỡn ngực, không phải chỉ mở chốt thôi sao, chuyện đơn giản ý mà.
Hoàng Đế lại sờ đầu nó rồi cười: “Như vậy là quá thông minh rồi.”
Thời Khanh Lạc nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ: “Mấy con ngỗng của nó cũng có thể tự mình tắm rửa.”
Không ít con ngỗng được nàng và Ngốc Ngốc dạy nên đã biết tự mình tắm rửa.
Hoàng Đế cũng vì vậy mà có nhiều kỳ vọng hơn đối với con ngỗng mà mình sắp nuôi: “Xem ra con của Ngốc Ngốc cũng rất thông minh.”
Điều này rất tốt, ngài cũng hy vọng con ngỗng mà mình nuôi có thể thông minh lanh lợi như Ngốc Ngốc.
Nhắc đến ngỗng, Hoàng Đế mới nói: “Nghệ vương bị phục kích bên ngoài huyện Hà Dương và bị thương, gần đây đang dưỡng thương ở nhà ngươi.”
“Chờ ngươi trở về vết thương chắc hẳn sắp được lành lại.”
“Đến lúc đó, trẫm muốn ngươi giúp hắn xây một xưởng đồ hộp.” Ngài vẫn luôn cho rằng Thời Khanh Lạc có phúc khí hơn người, nếu có nàng ở bên cạnh, hoàng đệ cũng có thể gặp may mắn mà bình an trở về.
Thời Khanh Lạc vô cùng kinh ngạc, Nghệ vương bị phục kích ư?
Tuy nhiên nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: “Tuân lệnh, thần sẽ phụ giúp Nghệ vương.”
Xưởng đồ hộp là do nàng đề xuất với Hoàng Đế, nàng hy vọng có thể xây nó dựa theo kế hoạch đã lên trước.
Hoàng Đế gật đầu: “Đến lúc đó để mẹ chồng của ngươi cũng đi theo giúp đỡ.”
Hoàng đệ viết thư tới, nói rằng ngày đó Khổng thị cứu mình nên đã động tâm với Khổng thị, muốn cưới Khổng thị làm Vương phi.
Hoàng Đế mới đọc thư cũng rất sững sờ, hai người quả thực không xứng đôi.
Chưa nói đến thân phận thấp kém của Khổng thị, mấu chốt là nữ nhân đã thành thân rồi, thậm chí còn có ba đứa.
Nhưng hoàng đệ lại nói Khổng thị không muốn làm Vương phi của mình nên còn phải tranh thủ nỗ lực hơn nữa.
Điều này làm cho Hoàng Đế có chút khó nói, vậy mà hoàng đệ nhà mình lại bị từ chối.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận thì cảm thấy hoàng đệ hiếm khi coi trọng một nữ nhân và nguyện ý cưới về phủ, hơn nữa còn suýt chút nữa bị g.i.ế.c chết, thôi thì mặc kệ thân phận vậy.
Hoàng đệ còn viết thư nói rằng nếu mình và Khổng thị thành hôn thì bọn họ và Tiêu Hàn Tranh, Thời Khanh Lạc chính là người một nhà.
Đây chính là mối quan hệ bền vững nhất, phu thê Tiêu Hàn Tranh tuyệt nhiên sẽ không phản bội.
Ngài biết hoàng đệ sợ bọn họ ghét bỏ thân phận của Khổng thị nên mới cố ý viết như vậy.
Nghĩ lại thì cũng đúng, quan hệ thông gia là mối quan hệ chặt chẽ nhất, đặc biệt là phu thê Tiêu Hàn Tranh rất quan tâm Khổng thị.
Hơn nữa thân thể của hoàng đệ có vấn đề, khả năng có con cũng rất bé. Sau khi cưới Khổng thị, có thêm hai nhi tử và một nữ nhi thì cũng không tồi.
Cho nên Hoàng Đế nghĩ, cho dù là thôn phụ thì chỉ cần hoàng đệ thích là được.
Trong lòng ngài thầm than thở, hoàng đệ đúng là không được, bây giờ vẫn chưa theo đuổi được nữ nhân.
Xem ra cần ngài hỗ trợ mới được.
Thời Khanh Lạc có chút khó hiểu: “Để mẹ chồng của thần giúp?”
Hoàng Đế nghiêm túc gật đầu. “Đúng vậy, trước đây Nghê vương bị tập kích mẹ chồng ngươi đã ra tay cứu giúp.”
“Nghe nói bà ấy rất có kinh nghiệm quản lí xưởng, hiện tại lại quen biết với Nghệ vương, đến hỗ trợ cũng tốt.”
Ngài vì đệ đệ ngu ngốc nên mới tìm cách giúp ông tiếp cận với Khổng thị, đúng là buồn thối ruột.
Thời Khanh Lạc không ngờ mẹ chồng nhà mình lại có chuyện như vậy.
Nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Tuy nhiên biểu cảm của Hoàng Đế cũng không có gì khác lạ, nàng nghĩ đến chuyện trước đây mẹ chồng từng quản lý xưởng đường trong thôn, nên chắc hẳn sẽ có kinh nghiệmhỗ trợ coi chừng xưởng đồ hộp.
Cũng khá tốt nếu mẹ chồng được hoàng thượng để tâm.
Vì thế nàng cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Được ạ!”
Thời Khanh Lạc ở lại kinh thành thêm một ngày, tặng cho đám nhà Hề Duệ mỗi nhà 30 cân khoai tây, dạy bọn họ cách trồng chúng như thế nào. Mấy nhà đều rất nhiệt tình với nàng.
Đồng thời, cũng đã chuẩn bị rất nhiều thứ, nhờ Thời Khanh Lạc giúp đưa cho đám người Hề Duệ.
Mấy lão thái thái và phu nhân liên tục kéo Thời Khanh Lạc hỏi thăm về tình hình của cháu trai / con trai ở Bắc Cương.
Nghe Thời Khanh Lạc nói bây giờ bọn họ đang làm việc chăm chỉ, cũng đã dần quen với Bắc Cương thì lão thái thái và phu nhân vừa thở phào nhẹ nhõm vừa lau nước mắt.
Họ liên tục cảm ơn Thời Khanh Lạc cũng nhờ nàng lo lắng nhiều hơn.
Khi Thời Khanh Lạc rời đi, nàng nhận được rất nhiều quà tặng từ lão thái thái và phu nhân.
Nàng không muốn, nhưng bị buộc phải nhận, sự nhiệt tình và yêu quý của các trưởng bối thật không bình thường.
Vì vậy, ngày hôm sau khi Thời Khanh Lạc rời đi, đã có thêm hai xe ngựa đồ đạc.
Hoàng đế phái một đội thị vệ hoàng gia tương đối tinh nhuệ để tiễn Thời Khanh Lạc. Sau khi đến huyện Hà Dương, đội thị vệ này cũng sẽ ở lại Bắc Cương cho Nghệ vương dùng.
Ở Cẩm vương phủ ở Bắc thành, Lương Vũ Thuân nhận được tin tức từ kinh thành.
Phía gã có cách truyền tin tức rất nhanh chóng, không mất đến một tháng, nhanh nhất thì chỉ khoảng tám, chín ngày.
Lương Vũ Thuân nhìn tin tức trong tay mình, vẻ mặt khó coi.
Đúng lúc Lương Minh Vũ vừa định quay về Bắc thành thấy vậy, không khỏi hỏi: "Phụ vương, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Vương phi đến huyện Hà Dương rồi, hắn ta thực sự sợ đối phương, cho nên viện cớ thu xếp công chuyện sửa đường mà trở về Bắc thành trước.
Lương Vũ Thuân dùng tay bóp tờ giấy đưa tin thành hình tròn: "Thời Khanh Lạc đưa khoai tây đến kinh thành rồi."
"Bây giờ toàn bộ người trong kinh thành đều biết có một loại lương thực năng suất cao khác, danh tiếng của hoàng đế càng tốt hơn."
Lương Minh Vũ sửng sốt: "Làm sao mà một mình Thời Khanh Lạc có thể đưa khoai tây ra ngoài được? Không phải người của phụ vương đã chặn lại suốt dọc đường rồi sao?"
Lương Vũ Thuân lắc đầu: "Đây chính là điểm thần kỳ của nàng, không ai biết nàng đã một mình vận chuyển nhiều khoai tây như vậy về kinh thành như thế nào."
"Tất cả đều đoán rằng chính là lão sư phụ thần tiên của nàng đã ra tay giúp đỡ."
Lương Minh Vũ cau mày: "Chuyện này quá mơ hồ."
Hắn ta hỏi: "Vậy nàng có được hoàng đế ban thưởng không?"
Nếu không, khuôn mặt của phụ vương đã không u ám và đáng sợ như vậy.
Lương Vũ Thuân hít sâu một hơi: "Thời Khanh Lạc thỉnh cầu hoàng đế phong làm Phúc Bảo quận chúa, đồng thời cũng xin hoàng thượng ban cho ngỗng của mình là ngỗng vương, hơn nữa con ngỗng đó còn có kim bài miễn tử."
Lương Minh Vũ kinh ngạc: "A, nàng thật sự đã được phong làm quận chúa rồi sao?"
"Hoàng đế còn thực sự đã ban cho kim bài miễn tử cho ngỗng của nàng."
Điều này nghe có vẻ hơi hoang đường, nhưng điều khiến hắn ta ngạc nhiên là Thời Khanh Lạc thực sự đã nói được làm được.