Nguyễn Tùng Linh bị đả kích liên tục lùi về phía sau: "Không, sẽ không."
Ả cắn môi hỏi: "Có phải ngươi sợ đám người Thời Khanh Lạc, mới có thể nói với ta như vậy?"
Lương Vũ Thuân cảm thấy rất buồn cười: "Cho tới bây giờ, ngươi vẫn tự lừa đối mình?"
"Hay là ngươi thật sự nghĩ mình chính là thiên tiên hạ phàm? Bốn vương kiểu nữ nhân gì mà chưa từng thấy, sẽ bị một người hạ đẳng như ngươi mê hoặc?"
Gã tàn khốc nói: "Nếu bổn vương thật sự yêu ngươi, cũng sẽ không nạp nhiều thiếp thất, sinh ra nhiều thứ tử thứ nữ như vậy."
Sự lừa mình đối người trong lòng của Nguyễn Tùng Linh đã bị Lương Vũ Thuân phá vỡ từng chút một.
Sắc mặt ả tái nhợt lắc đầu: "Không, ngươi không thể đối với ta như vậy."
Lương Vũ Thuân thả chén trà xuống, trên mặt không kiên nhẫn: "Ngươi là thứ gì, tại sao bổn vương không thể đối với ngươi như vậy?"
"Bổn vương nhìn ngươi đã cảm thấy chán ghét, cũng may sau này không còn đối mặt nữa."
Gã đứng dậy: "Ngày mai bổn vương sẽ cho người đưa mẹ con các ngươi về nhà mẹ ở Bắc Thành."
"Chuyện sửa đường, bổn vương cũng đã đồng ý, phí bao nhiêu bạc, ngươi và người nhà của ngươi phải lấy ra."
"Nếu không các ngươi cứ chờ bị lưu đày đi."
Không cần dỗ dành loại nữ nhân ngu xuẩn như vậy, tất nhiên nói chuyện cũng không lưu tình.
Nguyễn Tùng Linh thật sự không dám tin, nam nhân cưng chiều mình nhiều năm như vậy, sẽ trở mặt hoàn toàn như thế.
Ả không nhịn được xông lên nắm lấy cánh tay của Lương Vũ Thuân: "Lương Vũ Thuân, ngươi không thể đối với ta như vậy, ngươi không thể."
Lương Vũ Thuân hất tay nàng ta ra: "Càn rỡ, tục danh của bổn vương một tiện phụ như ngươi có thể gọi sao?"
"Còn dám vượt phép, bổn vương sẽ để cho người vả miệng ngươi."
Gã cũng lười nói nhiều với ả, nhấc chân đi ra ngoài cửa.
Lương Minh Mẫn cũng tỉnh táo từ trong đả kích, tiến lên ngăn cản gả.
"Phụ vương, mới vừa rồi ngài nói là gạt chúng ta đúng không?"
"Ta chính là con gái mà ngài sủng ái nhất mà!"
Nàng ta hoảng hốt kéo ông tay áo của gã: "Ngài còn như vậy, ta và mẫu phi sẽ không quan tâm đến ngài nữa."
Tại sao có thể như vậy? Sẽ không, không thể nào.
Lương Vũ Thuân phất tay áo: "Ngươi cũng là một thứ ngu xuẩn tự cho mình là đúng, có đức hạnh giống như mẹ của ngươi, bây giờ bổn vương nhìn thấy ngươi là cảm thấy phiền, đừng xuất hiện trước mặt bổn vương nữa."
Mặc dù trước kia không thích đích nữ này cho lắm.
Nhưng làm bộ sủng ái nhiều năm, cũng không muốn đuổi nàng ta ra khỏi vương phủ.
Nhưng nàng ta cứ hết lần này đến lần khác đạp lên ranh giới cuối cùng của gã, còn ra tay với đệ đệ ruột.
Nghĩ tới chuyện này, gã lại chán ghét vô cùng.
Bây giờ đến loại trình độ này, lại còn lấy cái gì mà không để ý nữa uy h.i.ế.p gã, thật là ngu không thể nói.
Nữ nhi như vậy, đúng là một chuyện cười.
Cho nên vẫn để cho nàng ta làm bạn với mẫu thân ngu xuẩn của mình đi.
Ở lúc Lương Minh Mẫn muốn nhào đến ôm cánh tay Lương Vũ Thuân, gã né tránh sau đó bước chanh rời khỏi đại sảnh.
Còn phân phó người giải hai mẹ con này về viện, ngày mai đưa về Bắc Thành.
Nguyễn Tùng Linh và Lương Minh Mẫn, bị ma ma bên cạnh Cẩm vương "Mời" về viện.
Những người này không có chút cung kính, động tác thô bạo thái độ tồi tệ.
Hai mẹ con không nhịn được ôm nhau khóc lóc.
Vốn dĩ mong đợi Lương Vũ Thuân đến huyện Hà Dương làm chỗ dựa cho các nàng, bây giờ lại hối hận từ Bắc Thành chạy đến nơi rách nát này, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng hối hận cũng vô ích.
Bên kia Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đã rửa mặt xong, cũng nhận được tin tức.
Hắn đưa thư cho Thời Khanh Lạc xem: "Trước đó không phải nàng không hiểu, tại sao Cẩm vương lại tuyệt tình với Vương phi như vậy sao, câu trả lời ở chỗ này."
Trừ nha hoàn kia ra, hắn còn có người trong viện kia, còn là một cao thủ ẩn nấp.
Còn là một ám vệ của Cẩm vương, bề ngoài là đứng ở nóc nhà trông coi, nhưng thực tế là nghe lén đối thoại của Cẩm vương và Cẩm Vương phi.
Thời Khanh Lạc nhận tờ giấy nhìn một chút: "Có phải đầu óc Cẩm vương bị hư không, chán ghét Cẩm Vương phi như vậy, lại vì muốn phủng sát mà nhịn nhiều năm như thế."
Tiêu Hàn Tranh nói: "Xưa nay Cẩm vương không phải là người bình thường."
Chủ yếu là hắn và tiểu tức phụ càng thích báo thù tại chỗ, dù cho muốn thiết kế, cũng không trì hoãn quá lâu.
Cho nên mới không hiểu cách làm của Cẩm vương.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Chẳng qua suy nghĩ đến kết quả của mẹ con Cẩm Vương phi, cũng cảm thấy rất thoải mái."
"Bản tính của hai người này không tốt, làm nhiều chuyện độc ác như vậy, cũng xem như là báo ứng đến rồi."
Lương Minh Mẫn bị mẹ ruột nuôi kiêu căng ác độc như vậy, Nguyễn Tùng Linh cũng không vô tội chút nào.
Sau khi gả vào phủ Cẩm vương, làm những chuyện kia, tất cả đều xuất phát từ bản tính ác độc.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Ừ, đúng là đáng đời thật!"
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Tùng Linh và Lương Minh Mẫn bị người của Cẩm vương, cưỡng ép giải đến xe ngựa, đưa về Bắc Thành.
Lương Vũ Thuân lại không trở về, mà ở lại huyện Hà Dương
Cũng cho người lén đưa Trác Chính đến viện của mình gặp một lần.
Trác Chính đánh đòn phủ đầu, vừa gặp mặt đã tố cáo Lương Minh Mẫn, càng khoa trương là nói thiếu chút nữa bị Lương Minh Mẫn cưỡng ép thành công.
Vốn dĩ Cẩm vương đã không ưa Lương Minh Mẫn, cộng thêm còn lơi dụng đứa con trai này, cho nên không trách mắng hắn ta, trái lại còn trấn an một phen.
Hai người Tiêu Hàn Tranh không để ý đến gã, dù sao Cẩm vương ở lại có một mục đích, cũng sẽ bại lộ ra.
Lại qua mấy ngày, Lương Vũ Thuân chủ động đến huyện nha, muốn gặp Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc
Vừa vặn Thời Khanh Lạc không đi ra ngoài, cùng đi đến sảnh đãi khách.
Sau lưng hai người còn có Lương Vũ Lâm nghe được tin tức chạy đến tham gia náo nhiệt.
Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đi vào, hành lễ với Cẩm vương: "Bái kiến vương gia!"
Lương Vũ Thuân cười nói: "Miễn lễ!"
Khi thấy Lương Vũ Lâm phía sau hai người, sắc mặt cứng đờ.
Lương Vũ Lâm buồn cười: "Sao vậy, hoàng huynh thấy ta không vui sao?"
Ông cong môi nói, rất tự giác ngồi xuống: "Nhưng ta gặp được hoàn huynh lại rất vui."
Lương Vũ Thuân: "..." Lão tử hận không thể bóp c.h.ế.t ngươi, cho nên có thể cao hứng được sao?
Nhưng bên ngoài lại nở nụ cười nói: "Sao có thể, thấy hoàng đệ tất nhiên ta rất vui rồi."