Chỉ cần Cẩm vương đưa tiền đến nhanh, để cho Lương Minh Vũ bắt đầu sửa, xây danh thanh danh cũng không là gì.
Dù sao trước đó có chuyện của Cẩm Vương phi và Huyện chủ làm, còn có chuyện muốn đồ sát cả thành, hắn đã để người truyền ra ngoài.
Đến lúc đó mọi người sẽ có ấn tượng xấu đối với phủ Cẩm vương, không chỉ sửa một con đường là có ấn tượng tốt.
Huống chi con đường kia, còn là tiểu tức phụ của hắn đòi bồi thường.
Nói xong chuyện này, Lương Vũ Lâm không chút do dự vội vàng rời đi. Nhìn Cẩm vương đi ra ngoài, Tiêu Hàn Tranh mới ý vị thâm trường nhìn Nghệ vương: "Vương gia hại người thật lợi hại."
Nếu không phải Nghệ vương cố ý, Cẩm vương cũng không nhanh chóng đi như vậy.
Lương Vũ Lâm cười vỗ vai Tiêu Hàn Tranh: "Chúng ta không phải người một nhà không thể vào cửa."
Đừng xem ông không biết, đứa con trai tiện nghi này còn rất đen tối, đào hố cho người ta không ít.
Tiêu Hàn Tranh: "..." Thật không ngờ Nghệ vương là người như vậy, da mặt thật dày.
Ai cùng ngài là người một nhà.
Lần đầu tiên hắn phát hiện, Nghệ vương hoàn toàn chính là ột con sói khoát da dê, tuấn nhã lịch sự gì đó, xuất trần thoát tục gì đó, tất cả đều là lừa gạt.
Nhìn phản ứng của Cẩm cương, trước khi khẳng định bị Nghệ vương này hố không ít.
Khó trách lần này ra tay lại tàn nhẫn như vậy, đoán chừng là lúc trước nhẫn nhịn quá lâu.
Hắn im lặng nói: "Lời này không dám."
"Khi nào vương gia đi biên vương mở xưởng đồ hộp? Nếu đi trễ, giá cả thịt dê sẽ tăng theo từng ngày."
Đây là nhắc nhở Nghệ vương, không nên lại ở huyện Hà Dương nữa.
Sao Lương Vũ Lâm lại không biết, ông cười nói: "Qua hai ngày nữa sẽ đi ngay, xưởng đồ hộp ta đã sắp xếp người xây rồi, đi qua có thể bắt tay vào thu thịt dê."
"Chẳng qua lần này ta đi, con phải cô đơn một đoạn thời gian rồi."
Tiêu Hàn Tranh không hiểu: "Vâng?"
Có ý gì, hắn nghe không hiểu.
Lương Vũ Lâm cười vô hại nói: "Ta nhận được sổ con của Hoàng huynh, để cho ta dẫn theo thê tử của con và mẫu thân con đi cùng, các nàng sẽ giúp đỡ ta."
Tiêu Hàn Tranh: "..." Sinh vật có tên cha kế này không nên tồn tại.
Không đúng, hắn thiếu chút nữa bị Nghệ vương dắt mũi rỗi.
Có phải cha kế hay không, còn chưa định đâu.
Hắn cười ha hả: "Vương gia thật giỏi tính toán."
Để cho mẫu thân hắn đi theo, giúp đỡ là giả, bồi dưỡng tình cảm mới là thật.
Còn muốn kéo tiểu tức phụ của hắn xuống nước, để cho phu thê bọn họ tách ra một khoảng thời gian, rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao Cẩm vương lại ghét Nghệ vương như vậy...
Sau khi Nghệ vương nhìn thấy con trai thay đổi sắc mặt thì cảm thấy rất vui, dù sao xưa nay con trai vinh nhục không sợ hãi, cho tới bây giờ vẫn luôn làm ra bộ dạng chững chạc bình tĩnh trầm ổn.
Rõ ràng là tiểu hồ ly, còn xảo quyệt hơn cáo già.
Có thể để cho đối phương thay đổi sắc mặt, cũng là một loại thú vui.
Ông vui vẻ bật cười: "Sau này nếu con rảnh rỗi, thì cứ đi thăm thê tử và mẫu thân của con."
Tiêu Hàn Tranh: "..." Hắn không quen người này
Sau khi quay về, Cẩm Vương gọi Lương Minh Vũ tới dặn dò rồi dẫn theo người về lại Bắc Thành.
Ông ta còn dặn người dò hỏi xem đứa con trai Trác Chính có muốn đi cùng ông ta hay không nhưng lại bị hắn ta từ chối khéo.
Cẩm Vương không có ý kiến gì, con trai ở lại bên cạnh Thời Khanh Lạc có lợi nhiều hơn nên ông ta cũng mặc kệ.
Vềi Bắc Thành, ông ta sẽ giúp Trác Chính nói chuyện này với mẫu thân Trác Chính.
Ngày thứ hai sau khi Cẩm Vương rời đi thì gặp người mai phục ám sát giữa đường.
Cũng may ông ta dẫn theo nhiều người, còn toàn là cao thủ, hơn nữa còn để tử sĩ Long Vệ mà tiên hoàng lưu lại âm thầm đi theo hộ tống, nếu không thì rất có thể đã bị đám người kia ám sát thành công.
Trên đường, họ gặp một đợt cung tiễn phục kích, sau đó lại trúng bẫy đào giữa đường.
Cuối cùng, từng đợt tử sĩ không ngừng trào ra phục kích, ám sát.
Cẩm Vương sắp phát điên, trong lòng lại hận Lương Vũ Lâm hơn. Quả nhiên tên khốn đó sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Lúc này, Nghệ Vương đang cho người thu thập hành lý ở huyện nha, chuẩn bị đi biên cảnh chọn địa điểm xây xưởng hộp, còn ông lại thong thả uống nước ô mai ướp lạnh.
Ông cũng nhận được tin Cẩm Vương bị ám sát, dẫn theo người chật vật chạy trốn.
Đương nhiên, đám người ám sát Cẩm Vương là do ông sắp xếp.
Bây giờ, Cẩm Vương vẫn không thể chết, nếu không Bắc Cương chắc chắn sẽ loạn, Cát quốc cũng sẽ nhân cơ hội phát động chiến tranh.
Nghệ Vương híp mắt, khóe môi lộ vẻ châm chọc. Nếu không phải vì mấy lý do kia, Cẩm Vương cho rằng chỉ cần tử sĩ Long Vệ là có thể tránh khỏi cái c.h.ế.t sao?
Thật ra, trong tay ông cũng có một nửa tử sĩ Long Vệ, đám tử sĩ này không phải do hoàng huynh cho ông mà là do tiên hoàng cho.
Trước khi tiên hoàng qua đời vì bệnh tật, ông thường xuyên chủ động tới chăm bệnh, sau đó diễn đủ kiểu cay đắng ngọt bùi, khiến tiên hoàng nhớ tới lúc khó khăn nhất, người luôn bên cạnh bầu bạn với tiên hoàng là mẫu hậu của ông.
Mẫu hậu và hoàng huynh của ông đã phải chịu đựng không biết bao nhiêu đau khổ.
Mà ông lại còn phải giả vờ rất kính yêu, không nỡ để lão già đó rời khỏi thế gian.
Đến khi lão già đó bắt đầu mềm lòng, ông lại chủ động nói bản thân ốm yếu nhiều bệnh, cả đời này không thể có con cháu, khiến cho huynh đệ tỷ muội luôn trộm cười nhạo, ám chỉ với tiên hoàng rằng ông rất đau khổ và chua xót.
Cũng vì vậy mà lão già đó bắt đầu cảm thấy áy náy với mẹ con ông, chủ động cho ông một nửa tử sĩ Long Vệ mà vốn định cho Cẩm Vương.
Hơn nữa, lão già đó còn cho ông Long Vệ mạnh nhất do hoàng gia đào tạo ra.
Lão già đó bảo muốn bồi thường cho ông, dù sao năm xưa cũng do mẫu hậu của ông bị người khác hãm hại nên mới khiến ông ốm yếu bệnh tật.
Lão già đó cũng bắt đầu bày tỏ sự hối hận, nói những năm qua không nên đối xử lạnh nhạt với mẹ con ông.
Lúc ấy, ông tỏ ra cảm động nhưng trong lòng lại không có chút d.a.o động nào, chỉ muốn nói làm vậy làm gì?
Khi đó, ngay cả hoàng huynh của ông cũng không biết chuyện này, cho nên Cẩm Vương đương nhiên cũng không thể biết, nếu không chắc rằng Cẩm Vương sẽ tức c.h.ế.t mất.
Sau khi ông lấy được lệnh bài điều khiển tử sĩ Long Vệ, tiếp quản chức thủ lĩnh Long Vệ thì chủ động nói thẳng với hoành huynh, cũng để cho hoàng huynh tiếp quản Long Vệ.
Có điều, hoàng huynh lại không muốn, bảo ông cứ tiếp quản.
Vì vậy, lần này, ông cũng phái tử sĩ Long Vệ đi, để Cẩm Vương nếm thử thủ đoạn tương tự.
Cũng để Cẩm Vương biết rằng trong tay ông cũng có một nửa tử sĩ Long Vệ.
Nếu Cẩm Vương không dùng tử sĩ Long Vệ chặn đánh ông, ông cũng sẽ không dùng đến đám tử sĩ này.