Nên hắn ta mới bảo đám người này tới phủ Phó đô đốctìm tỷ đòi tiền.
Cát Xuân Như thấy đệ đệ như vậy, không ngừng đau lòng: “Ta phải báo quan, các ngươi thật quá đáng.”
Tên đại hán không quan tâm bĩu môi: “Tùy ngươi, cho dù Tri phủ của Bắc Thành có tới thì số tiền đệ đệ ngươi nợ cũng vậy thôi.”
“Cát thị thiếp, ngươi chỉ cần nói một tiếng, ngươi có trả nợ cho đệ đệ mình không.”
“Nếu ngươi không trả, vậy thì bọn ta sẽ dẫn hắn ta về, sau đó chặt đứt hai tay.”
Cát Xuân Nghĩa nghe vậy thì vội nói: “Tỷ, giúp ta.”
Cát Xuân Như thương đệ đệ nhưng cũng rất thất vọng khi hắn ta lại trở nên như vậy.
Có điều, nàng ta cũng rất áy náy.
Gần đây, nàng ta đang bị cấm túc, chờ tới khi con tiện tỳ Liễu Như kia sinh xong con thì nàng ta mới được thả ra.
Vì vậy, nàng ta không có cách nào chăm sóc tốt cho đệ đệ nên cũng không biết đệ đệ lại thích đi sòng bạc.
Sòng bạc là một con đường không lối về, lúc trước nàng ta còn định dụ Tiêu đại lang tới đó.
Nàng ta nhìn dáng vẻ cương quyết của tên đại hán kia, biết đám người đó rõ ràng không hề sợ Tiêu Nguyên Thạch, nếu không cũng không dám dẫn đệ đệ nàng ta tới trước cửa.
Nàng ta không còn cách nào khác, chỉ đành hỏi: “Nợ bao nhiêu?”
Tên nam nhân cường tráng trả lời: “Ba vạn lượng bạc.”
Cát Xuân Như trợn tròn mắt: “Cái gì? Nhiều như vậy?”
Cát Xuân Nghĩa cũng ngẩn người: “Sao lại là ba vạn lượng? Rõ ràng ta chỉ nợ có hơn một vạn lượng.”
Đại hán giễu cợt: “Ai mà không biết quy định của sòng bạc chứ, ngươi cứ thiếu nợ không trả, đương nhiên là lãi mẹ đẻ lãi con rồi.”
“Vốn dĩ là hơn ba vạn lượng đó, ta đã trừ đi số lẻ cho ngươi rồi.”
Cát Xuân Như đổi sắc: “Các ngươi làm vậy khác nào ăn cướp hả, ta phải kêu Phó đô đốc bắt đám người các ngươi lại, phong tỏa luôn sòng bạc của mấy người.”
Nàng ta hoàn toàn không có ba mươi nghìn lượng trong tay.
Tên đại hán dường như mới nghe được chuyện cười, vừa định mở miệng nói thì thấy Tiêu Nguyên Thạch bước ra.
Gã nhìn Tiêu Nguyên Thạch, nói: “Phó đô đốc thật oai phong nha, đệ đệ của thị thiếp ông thiếu nợ không trả, bây giờ còn đòi bắt bọn ta, phong tỏa sòng bạc của bọn ta.”
“Phó đô đốc, ngươi cũng định làm vậy sao?”
Lão bản đứng sau họ là công tử của phủ Cẩm Vương, đương nhiên không sợ một tên Phó đô đốc không có bao nhiêu quyền lực thật sự này.
Vẻ mặt của Tiêu Nguyên Thạch rất khó coi: “Đây là chuyện giữa các người và Cát Xuân Nghĩa, ta sẽ không xen vào.”
Ông ta biết lão bản đứng sau sòng bạc này là một đứa con trai thứ mà Cẩm Vương khá xem trọng.
Cho nên đám người này mới dám phách lối như vậy, dẫn người tới thẳng phủ Phó đô đốcồn ào đòi tiền.
Ông ta không thể nào vì tên vô dụng Cát Xuân Nghĩa này mà đối đầu với Cẩm Vương.
Đại hán nghe vậy thì hài lòng mỉm cười: “Vẫn là Phó đô đốc hiểu lý lẽ.”
Gã quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Dẫn Cát Xuân Nghĩa về sòng bạc c.h.ặ.t t.a.y đi.”
Mấy tên côn đồ lập tức bước tới, kéo Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị đi.
“Không, ta không đi.”
Cát Xuân Nghĩa không ngừng giãy giụa: “Tỷ ơi, cứu ta, cứu ta.”
Bây giờ hắn ta mới biết sợ.
Hắn ta cực kỳ hận Tiêu Nguyên Thạch, tên tỷ phu này lại nhẫn tâm đến vậy, hoàn toàn không quan tâm đến sống c.h.ế.t của hắn ta.
Cát Xuân Như sao có thể để đám người này lôi đệ đệ nàng ta đi chặt tay.
Vì vậy, nàng ta lập tức khóc như mưa nhìn Tiêu Nguyên Thạch: “Phó đô đốc, chàng mau cứu Xuân Nghĩa đi.”
Tiêu Nguyên Thạch nhìn dáng vẻ lo cho đệ đệ nhà mẹ của nàng ta lập tức thấy phiền: “Ta cứu thế nào? Thiếu nợ trả tiền là đương nhiên.”
Ông ta đã tiêu rất nhiều tiền cho đệ đệ, muội muội Cát Xuân Như rồi, không thể nào lại phí thêm ba vạn lượng nữa.
Cát Xuân Như nghe Tiêu Nguyên Thạch nói vậy thì rất đau lòng.
“Đây là đệ đệ ruột của ta, sao chàng có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu?”
“Đám người này rõ ràng đang ăn cướp, chỉ nợ hơn một vạn lượng nhưng bọn họ lại đòi tới ba mươi nghìn lượng.”
Nàng ta thé giọng nói: “Chàng báo quan bắt họ lại đi.”
Vẻ mặt Tiêu Nguyên Thạch càng âm trầm: “Ta là Phó đô đốc, không phải Tri phủ của Bắc Thành, không có quyền quản chuyện này.”
Đại hán kia nhìn Cát Xuân Như, hừ lạnh: “Cát thị thiếp, bây giờ ngươi có thể tới Tri phủ tố cáo bọn ta.”
Gã lấy ra một tờ giấy có chữ ký của Cát Xuân Nghĩa: “Đây là do đệ đệ ngươi tự mình ký.”
“Trong đây có ghi rõ tiền lãi một ngày tăng gấp mười lần.”
Gã lại hùng hồn nói: “Cho dù ngươi kiện lên hoàng đế thì bọn ta cũng không sợ.”
Cát Xuân Như nhìn nội dung giấy nợ, xém chút tức đến ngất xỉu.
Nàng ta giận Cát Xuân Nghĩa không biết phấn đấu, nhìn hắn ta hỏi: “Sao đệ lại ký giấy này hả?”
Cát Xuân Nghĩa rụt cổ: “Lúc ấy ta không nghĩ nhiều.”
Hắn ta chỉ muốn gỡ lại nên mới mượn tiền, họ bảo hắn ta ký giấy nợ thì hắn ta ký thôi.
Tiêu Nguyên Thạch thấy vậy thì nói với Cát Xuân Như: “Ngươi đừng lo chuyện này nữa, đệ đệ ngươi đã ký giấy nợ rồi, không xóa nợ được đâu.”
Nếu người đứng sau sòng bạc này không có thân phận địa vị gì thì ông ta còn có thể xen vào, nhưng bây giờ ông ta chỉ muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với Cát Xuân Nghĩa.
Cát Xuân Như khó tin nhìn ông ta: “Nó là đệ đệ ruột của ta, sao ngươi có thể bảo ta đừng lo cho nó, sao ngươi lại m.á.u lạnh đến vậy?”
Tiêu Nguyên Thạch cực kỳ tức giận, lạnh lùng nói: “Cũng không phải ta bắt hắn đi đánh bạc, hắn cũng nên bị dạy dỗ chút đi.”
“Nếu ngươi muốn xen vào thì tự mình lo đi, ta còn có việc phải làm.”
Ông ta nói xong thì lập tức xoay người leo lên ngựa mà người hầu dẫn tới, liếc nhìn đối phương rồi cưỡi ngựa đi thẳng.
Ông ta không muốn lo chuyện của tỷ đệ Cát Xuân Như, cũng không muốn mất mặt.
Cho nên, mắt không thấy thì tâm không phiền, né tránh là được.
Dù sao, bây giờ Cát Xuân Như cũng không có nhiều tiền như vậy, tiền trong phủ Phó đô đốccũng do nương ông ta quản lý, Cát Xuân Như không thể nào lấy được đồng xu cắc bạc nào từ tay nương ông ta.
Hơn nữa, tiền trong phủ cũng chỉ có mấy nghìn lượng, hoàn toàn không đủ trả nợ.
Người của sòng bạc cũng sẽ không dám tìm ông ta đòi tiền.
Cát Xuân Như nhìn bóng lưng cưỡi ngựa rời khỏi của Tiêu Nguyên Thạch, trong lòng rét lạnh, càng hận ông ta hơn.