Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 729



Phụ thân cặn bã nghĩ cũng thật đẹp, tưởng rằng hòa hảo với mẫu thân hắn thì mối quan hệ người thân trước kia cũng sẽ không phải bị chặt đứt.

Về chút tâm tư này của phụ thân cặn bã thì hắn vẫn có thể thấy rõ ràng: “Có một số thứ, ông nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch lại khó coi thêm vài phần, cái gì mà ông ta là hố lửa.

Có con trai như vậy, khó trách Khổng thị sẽ bị xúi giục đi ở chung cùng Nghệ Vương.

Ông ta trầm mặt hỏi: “Nếu mẫu thân ngươi đồng ý hòa hợp với ta thì sao?”

Ở trong lòng ông ta, Khổng Nguyệt Lan vẫn luôn là một thê tử đã từng toàn tâm toàn ý thích ông ta, hiền huệ dịu dàng và cái gì cũng đều suy nghĩ cho ông ta.

Tiêu Hàn Tranh nói đầy ẩn ý: “Nếu mẫu thân ta thật sự đồng ý, chúng ta đương nhiên sẽ không phản đối.”

Nếu phụ thân cặn bã tự tin như vậy, vậy thì cứ để cho đối phương tự mình đi rồi vấp phải trắc trở đi, nếu không thì ông ta thật sự là quá xem trọng chính mình.

Tiêu Nguyên Thạch nheo nheo mắt: “Được, đây chính là ngươi nói, sau này ngươi không được đổi ý.”

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Ta tuyệt đối sẽ không đổi ý.”

Tiếp theo hắn lại thay đổi cuộc nói chuyện, nói: “Chẳng qua nếu ông dám dùng thủ đoạn xấu xa gì đó để đối phó với mẫu thân ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho ông được sống tốt, cái chức phó đô đốc này của ông cũng đừng mong tiếp tục làm, cứ về quê mà làm ruộng đi.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Nguyên Thạch bị người uy h.i.ế.p như vậy: “Không hổ là con trai ta, khẩu khí cũng thật lớn.”

Tuy rằng không cho rằng Tiêu Hàn Tranh thật sự có thể làm được chuyện này, nhưng ông ta vẫn là có chút kiêng kị.

Tiêu Hàn Tranh nói: “Là con trai trước, cảm ơn!”

Sau đó hắn không kiên nhẫn hỏi tiếp: “Được rồi, ta cũng lười lại nói những chuyện vô nghĩa này với ông, hôm nay ông tới đây tìm ta có chuyện gì?”

Tiêu Nguyên Thạch rất khó chịu, nhưng phải nhẫn nhịn lại: “Ta muốn hỏi khi nào thì các ngươi trở về huyện Hà Dương?”

Tiêu Hàn Tranh hỏi lại: “Chúng ta trở về khi nào có liên quan gì đến ông sao?”

Tiêu Nguyên Thạch nói: “Ta trở về cùng các ngươi, nghe nói huyện Hà Dương hiện tại được quản trị rất tốt, ta cũng muốn đến huyện Hà Dương xem thử.”

Ông ta là phó đô đốc, có kiểm tra quyền hạn kiểm tra các thành lớn ở biên cương phía Bắc.

Vốn dĩ ông nghĩ qua hai ngày nữa sẽ khởi hành trở về Bắc Thành, nhưng hiện tại lại thay đổi chủ ý.

Ông ta muốn ở lại nhìn chằm chằm Nghệ Vương cùng Khổng Nguyệt Lan, không thể để cho hai người bọn họ thật sự trở thành một đôi.

Ông ta muốn dùng hành động để làm Khổng Nguyệt Lan rung động, một lần nữa hòa hợp lại với ông ta.

Tiêu Hàn Tranh thờ ơ nói: “Tùy ông.”

Chắc chắn phụ thân cặn bã sẽ phải vì quyết định ngày hôm nay mà hối hận, cho dù hắn cùng tiểu tức phụ không ra tay, Nghệ Vương cũng sẽ không bỏ qua cho phụ thân cặn bã.

Hai người cũng không có lời gì để nói tiế, vì thế bọn họ lần lượt rời khỏi thư phòng.

Tiêu Nguyên Thạch ra khỏi thư phòng thì thấy Nghệ Vương đang ghé vào bên người Khổng Nguyệt Lan, vừa nói vừa cười đùa với bà.

Ông ta đi qua đi cẩn thận nghe ngóng thì nghe thấy hai người lại đang nói làm cái gì thì ăn ngon nhất.

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Không ngờ Nghệ Vương lại là một Nghệ Vương như vậy.

Cũng không khỏi suy tư, lúc trước ông ta cũng đã nghĩ thủ đoạn để dỗ dành Khổng thị, hình như bây giờ phải thay đổi, thật sự là Nghệ Vương quá không biết xấu hổ.

Thời Khanh Lạc cũng phát hiện ánh mắt phụ thân cặn bã nhìn Nghệ Vương và mẹ chồng không thích hợp.

Nàng lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa, phụ thân cặn bã cũng thật là thơm, trò này chơi rất tốt!

Nàng cười nói với mẹ chồng: “Mẫu thân, hôm nay chúng ta lên núi hái nấm đi.”



Ở gần đây có vài ngọn núi, nấm dại mọc rất nhiều.

Nàng có kinh nghiệm có thể phân biệt loại nấm nào có thể ăn, loại nấm nào có độc.

Tiêu mẫu khẽ cười nói: “Được, lần trước ta và Bạch Lê liền không có hái được gì, hôm nay chúng ta cùng đi đi.”

Tiêu Bạch Lê cũng có chút hứng thú: “Được, được nha!”

Lương Vũ Lâm nói với Tiêu Hàn: “Chuyện nơi này giao lại cho ngươi làm, ta hộ tống các nàng đi hái nấm.”

Tiêu Hàn Tranh: “……” Nghệ Vương thật đúng là biết cách trút bỏ gánh nặng.

Người Cát quốc đã bị bắt, vùng núi gần đây cũng an toàn, Nghệ Vương hộ tống thì có hơi quá.

Càng là tiếp xúc lâu thì hắn càng phát hiện, Nghệ Vương đặc biệt da mặt dày và không biết xấu hổ.

Nhưng mà hắn cũng không phản đối: “Được, vậy thì làm phiền Vương gia.”

Lần đầu tiên Tiêu Nguyên Thạch phát hiện hóa ra Nghệ Vương lại không biết xấu hổ như vậy, đây quả thực chính là lấy quyền mưu lợi riêng.

Ông ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vừa lúc hôm nay ta cũng muốn lên núi săn thú, cùng nhau đi đi.”

Lương Vũ Lâm nhướng mày: “Nếu Tiêu phó đô đốc đã có hứng thú như vậy, vậy đi cùng cũng tốt.”

Đã tự đưa tới cửa để ông trừng trị thì ông cũng sẽ không khách khí.

Vốn dĩ Khổng thị không muốn ở chung một chỗ cùng chồng trước cặn bã Tiêu Nguyên Thạch này, nhưng mà nghe thấy Nghệ Vương đồng ý cho nên cũng cũng không phản bác.

Dù sao thì bà cũng sẽ cách xa tên cặn bã này một chút.

Vì thế sau khi ăn sáng xong, ngoại trừ Tiêu Hàn Tranh và Tam hoàng tử ở lại xử lý công việc, những người khác cùng nhau đi săn thú và hái nấm, trong đó còn bao gồm cả Hề Duệ và Tịch Dung.

Thời Khanh Lạc thấy Tịch Dung cưỡi ngựa, cũng có vài phần hứng thú cho nên cũng lựa chọn cưỡi ngựa.

Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê không am hiểu cưỡi ngựa nên hai người vẫn ngồi xe ngựa.

Nghệ Vương và Tiêu Nguyên Thạch thì cưỡi ngựa đi đầu, đi theo phía sau là một đội thân vệ bảo vệ.

Lương Vũ Lâm và Tiêu Nguyên Thạch thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện vài câu, ngươi tới ta đi tất cả đều là nhằm vào nhau.

Nhưng Tiêu Nguyên Thạch mồm mép không nhanh nhạy được như Nghệ Vương, nói cái gì cũng bị mắng lại vài câu, làm cho ông ta tức giận không chịu được.

Thời Khanh Lạc và Tịch Dung đi theo phía sau nghe được cũng vui sướng hài lòng.

Tiếp theo Tịch Dung cưỡi ngựa tiếp cận Khanh Lạc, âm thanh giảm nhỏ lại nói: “Lạc Lạc, cha chồng trước của ngươi vẫn luôn nhằm vào hoàng thúc ta, có phải là muốn quay đầu ăn cỏ không?”

Tiểu cữu của nàng ấy theo đuổi thê tử cũng thật không dễ dàng, chẳng những phải vượt qua được cửa ải là huynh muội Tiêu Hàn Tranh, hiện tại còn có một chồng trước muốn chen chân vào.

Thời Khanh Lạc nhún nhún vai: “Cũng không phải vậy, mặt mũi quá lớn, thật sự cho rằng mình là một cái bánh bao thơm gì đó.”

Tịch Dung hỏi lo lắng: “Mẹ chồng ngươi sẽ không bị ông ta dỗ đi mất chú?”

Nghe nói trước kia mẹ chồng của Lạc Lạc cũng có tình cảm rất tốt với Tiêu Nguyên Thạch .

Nếu như bị Tiêu Nguyên Thạch chặn lại thì tiểu cữu của nàng ấy phải làm sao bây giờ?

Thời Khanh Lạc lắc đầu: “Không có khả năng, mẹ chồng của ta chỉ là đơn thuần chứ không có ngốc.”

“Hơn nữa cũng không thể nhảy vào một hố lửa hai lần, yên tâm đi.”

Nghe bạn tốt nói như vậy, lúc này Tịch Dung mới yên lòng.

Đồng thời lộ ra dáng vẻ xem kịch vui: “Vậy hôm nay cha chồng trước của ngươi sẽ phải bi thương lắm, trong mắt tiểu cữu của ta không thể chứa nổi một đầu kim.”

Ánh mắt Thời Khanh Lạc cũng bày tỏ sự đồng cảm: “Chúng ta cứ chờ xem kịch vui thôi.”