Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 739



Chỉ trong thời gian mấy ngày, Nguyễn Tùng Linh đã nếm đủ nhân tình ấm lạnh.

Ngày xưa ở nhà, bọn họ cầu xin như một con chó, ăn nói khép nép, bây giờ nhìn thấy ả, bọn họ lại mỉa mai, chế giễu đủ kiểu.

Tiểu thiếp và con vợ lẽ của cha ả, cả thê tử của con vợ lẽ nữa, không nể nang gì khi nhìn thấy ả, còn cố tình cau mày nhăn mặt.

Chi tiêu ăn mặc cũng rất khắt khe, khiến mẫu thân và đệ đệ cũng bị liên lụy.

Con gái càng không quen bị đối xử như vậy, làm ầm ĩ cả ngày.

Tiền riêng của ả cũng tiêu tốn không ít.

Khi ra ngoài, những phu nhân nhà quan từng rất cung kính với ả, giờ không còn thấy cung kính như trước, đối đãi khách sáo lạnh lùng, còn châm biếm cười nhạo, vẻ mặt vui sướng khi ả gặp họa.

Cũng làm ả không dám ra ngoài nữa.

Càng phát hiện ra một sự thật đáng sợ, nếu không có sự sủng ái của Cẩm vương, ả và con gái chẳng là gì cả.

Vì thế không thể không cúi đầu, dù đã đến Cẩm vương phủ hai lần nhưng vẫn không gặp được Lương Vũ Thuân.

Hôm nay nha hoàn của Nguyễn Tùng Linh nghe ngóng được, Lương Vũ Thuân sẽ xuất phủ đến một tửu lầu.

Ả liền vội vàng đưa con gái đi gặp.

Nhưng lần này lại thuận lợi được thị vệ dẫn vào trong phòng.

Nhìn thấy Lương Vũ Thuân vẫn ngạo nghễ, khôi ngô tuấn tú như ngày nào, Nguyễn Tùng Linh chỉ cảm thấy tiếc nuối vô hạn.

Hai mắt đỏ bừng, rất tủi thân nhìn gã: “Vương gia!”

Lương Vũ Thuân vô cùng chán ghét: “Nguyễn Tùng Linh, cảm thấy không có bổn vương, ngươi cũng chỉ là một vũng bùn lầy thôi đúng không? Có phải đang muốn cầu xin ta không?”

Nguyễn Tùng Linh nghe vậy thì không chịu nổi, muốn nổi giận nhưng lại nhịn xuống.

Ả không nói gì, Lương Minh Mẫn lại khóc lóc lao về phía Cẩm vương: “Phụ vương, con sai rồi, sau này con sẽ không bao giờ tùy hứng thế nữa.”

“Ngải cho về vương phủ đi.”

Nàng ta sắp phát điên rồi, ở nhà ông ngoại chẳng những bị người ta mỉa mai, chê cười, mà ra khỏi cửa cũng bị người khác đối xử tương tự.

Không ai giữ mặt mũi cho nàng ta, nàng ta cũng không thể tùy ý làm bừa như trước kia nữa.

Mấy tên trai lơ được nàng ta nuôi ở hậu viện cũng chạy mất, có hai tên bạo gan còn tới đánh nàng ta một trận.

Đi trên đường, thậm chí còn bị một kẻ ăn xin nhổ nước miếng vào mặt.

Nàng ta thực sự không thể chịu đựng được nữa, trước đó đã từng đến cửa Cẩm vương phủ gây rối một lần nhưng phụ vương lại không gặp nàng ta, quản gia cũng không cho nàng ta vào.

Gần đây lại không được ăn ngon ngủ yên, nàng ta đã sợ rồi.

Còn chưa nhào vào lòng của Cẩm vương, thì đã bị tên hầu cận ngăn lại.

Lương Vũ Thuân đối với đứa con gái này càng thêm chán ghét, một chút khí phách cũng không có, mất hết thể diện.

“Bổn vương không thể tiếp tục chấp nhận các ngươi, cho nên các ngươi cứ an phận mà làm dân thường đi.”

Gã đã biết hết những việc mẹ con bọn họ phải chịu trong mấy ngày qua, càng đổ thêm dầu vào lửa.

Như thế vẫn còn chưa đủ, làm sao có thể tha thứ và chấp nhận hai người một lần nữa.

Nghe vậy, Nguyễn Tùng Linh không kìm lòng được, trực tiếp quỳ xuống bên cạnh Lương Vũ Thuân mà khóc: “Vương gia, ta sai rồi, ta thật sự không còn tâm tư gì với Nghệ vương cả.”

“Mấy ngày nay ta đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, mới nhận ra ta vẫn luôn yêu chàng!”

Đúng là ả đã nghĩ ngợi rất nhiều lần, mới thấy bản thân chẳng có tình cảm gì với Cẩm vương.

Chỉ vì trước kia ỷ vào sự sủng ái của gã nên mới đối xử với gã như thế.

Ả không muốn sống cuộc sống như bây giờ, ả muốn về lại vương phủ, sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, được mọi người tôn kính.



Cho nên, ả chẳng những chịu thua, mà còn cúi đầu cầu xin gã.

Lương Vũ Thuân đứng lên, đi đến trước mặt Nguyễn Tùng Linh.

Nguyễn Tùng Linh cứ tưởng gã sẽ cảm động với những gì mình nói, ngước đầu nhìn gã một cách âu yếm.

Khiến Lương Vũ Thuân không khỏi ghê tởm, vươn mũi chân nâng cằm ả lên: “Với nhan sắc này của ngươi, đến đổ bô cho bổn vương cũng không xứng.”

“Bổn vương đã từng nói, sủng ái ngươi và con gái như vậy chẳng qua vì ta ghét ngươi, cố ý nuông chiều, đưa các ngươi lên tận mây xanh rồi đạp một cái thật mạnh, nếm trải cảm giác rơi vào vũng lầy.”

“Tình yêu của ngươi, bổn vương chẳng hiếm hạ gì!”

Nguyễn Tùng Linh không thể tin được nhìn gã, nước mắt rơi lã chã, trái tim đau đến mức sắp nghẹt thở.

Tại sao lại như vậy?

Ả hối hận, hối hận vì lẽ ra không nên đối xử với Lương Vũ Thuân như vậy, không nên có ý nghĩ khác với Nghệ vương, hối hận vì đã từng tác oai tác oái trong vương phủ, không để ai vào mắt.

Lương Vũ Thuân đối với dáng vẻ này của ả càng thêm chán ghét.

Cứ tưởng lòng tự tôn và khí phách của ả rất cao, mới đó đã chịu thua xin tha thứ, đúng là nhàm chán.

Gã càng cảm thấy quyết định trước kia rất không ổn, lãng phí quá nhiều sức lực và thời gian cho ả tiện nhân này.

Sau đó căn dặn: “Vứt bọn chúng ra ngoài, sau này chỉ cần là nơi bổn vương xuất hiện, bổn vương không muốn nhìn thấy chúng nữa.”

Bọn thị vệ lập tức nghe lệnh, ném hai mẹ con đang khóc lóc vật vã ra khỏi tửu lầu.

Làm mọi người đến xem náo nhiệt đều biết, Cẩm vương đang ở đây.

Mẹ con Nguyễn Tùng Linh không chịu nổi sự chế nhạo của đám người đang vây xem, chỉ có thể quay về Nguyễn gia.

Về nhà lại bị Nguyễn phụ mắng cho một trận.

Cuối cùng, Nguyễn gia cũng đã gom đủ 30 vạn lượng bạc đưa đến Cẩm vương phủ đúng thời gian quy định.

Bởi vậy cũng đã làm nhà họ thương tổn nặng nề.

Trừ căn nhà cũ đang ở và một trăm mẫu đất ruộng ở Bắc Thành, tất cả những cửa hàng, thôn trang và ruộng khác đều đã bán đi.

Vì thái độ của Cẩm vương, cho nên lúc bán đi sản nghiệp đã bị người ta ép giá.

Ông ta từ cha vợ của Cẩm vương được mọi người ở Bắc Thành tôn kính, biến thành người cha bị kẻ khác khi dễ, nhạo báng.

Ông ta tức giận, tất nhiên lúc về phải tính sổ với đầu sỏ là mẹ con Nguyễn Tùng Linh.

Cũng bởi vậy, những ngày tháng tiếp theo của mẹ con Nguyễn Tùng Linh và Lương Minh Mẫn càng thêm khổ sở.

Ngày ba bữa cũng chỉ đủ ăn, chứ đừng nói đến sơn hào hải vị, đến tư cách kén chọn cũng không có.

Thậm chí Lương Minh Mẫn còn nảy sinh lòng oán hận với Nguyễn Tùng Linh, nếu không tại mẫu phi, sao nàng ta phải chịu cảnh này.

Đương nhiên, người nàng ta hận nhất vẫn là Thời Khanh Lạc.

Nguyễn Tùng Linh thấy thái độ của con gái thì không khỏi lạnh sống lưng, tình cảm giữa hai mẹ con ngày càng rạn nứt.

Trong lòng ả cũng hận Thời Khanh Lạc.

Sau đó, nghe theo lời đề nghị trả thù của Lương Minh Mẫn.

Đem hết tiền ra, lại sai nha hoàn lấy trang sức và quần áo quý giá đem đi cầm.

Hai mẹ con dùng hết số tiền đó đi tìm một tổ chức sát thủ ở Bắc Thành, mua mạng sống của Thời Khanh Lạc.

Chỉ có g.i.ế.c c.h.ế.t Thời Khanh Lạc, người đã hại bọn họ thành thế này, thì trong lòng bọn họ mới cảm thấy thoải mái.

Mười ngày sau, Tiêu Hàn Tranh nhận được tin tức từ Bắc Thành.

Hắn đưa tin tức cho tiểu thê tử xem: “Gần đây Cẩm vương phi và Trân quận chúa rất thảm.”