Vì phải đi nhiều thôn nên trước mắt không đủ nhân lực.
Tiêu Hàn Tranh chọn một số người vượt qua kiểm tra ở mỗi thôn, gia nhập vào đội ngũ xây dựng giường sưởi.
Những người tham lam món lợi nhỏ và lén lút đều không được tham gia. Hơn nữa, một khi phát hiện có hành vi như vậy sẽ bị khai trừ, sau này có những công việc tương tự bọn họ sẽ không được tuyển chọn.
Dù sao xây giường đất là công việc phải đến nhà người khác, nếu trong đội có người như vậy, không chỉ tổn hại đến quyền lợi của gia chủ, mà còn ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của đội ngũ xây giường sưởi của huyện nha.
Đốc công cũng phải để mắt tới, những người được chọn đều trân trọng loại công việc tuy không quá vất vả nhưng lại có tiền công trong thời tiết giá rét, nên chưa xảy ra tình trạng trộm cắp vặt.
Cũng làm cho danh tiếng của đội xây giường sưởi vang xa.
Sau khi xây hết mấy thôn ở huyện Hà Dương, đội xây giường sưởi lại bị người của những huyện thành khác đến mời.
Tiêu Hàn Tranh đương nhiên sẽ không ngại cho bọn họ đi kiếm tiền nhưng chỉ cần ra khỏi huyện Hà Dương, tiền công sẽ không do huyện nha chi trả, mà nhà ai muốn xây thì phải ra tiền.
Vì phải đi xa nên tiền công sẽ cao hơn ở huyện Hà Dương, thậm chí có người còn bao ăn ở.
Năm trước, đội xây giường đất chỉ kiếm tàm tạm nhưng năm nay có thể nói là một năm sung túc hiếm có.
Tình cảnh của một số thôn nghèo khó cũng tốt hơn.
“A, cha về rồi.”
“Đã về rồi, xem cha mua kẹo mạch nha cho các con nè.”
Những đứa trẻ lần đầu được ăn kẹo mạch nha đều reo hò không thôi: “Ngon quá, lần sau cha về lại mua cho chúng con nhé.”
Các nam nhân đã từng phải chắt chiu từng đồng bạc lẻ, vung tay nói: “Mua, mua hết.”
“Mẹ sắp nhỏ ơi, mấy năm nay nàng theo ta vất vả quá, ta dùng tiền công mua ít vải dệt, nàng đem đi may một bộ quần áo thật đẹp đi.”
“Cha, mẫu thân, đây là con mua để hiếu kính hai người.”
Cuộc sống của những người dân bình thường đang dần trở nên tốt đẹp hơn, mọi người rất biết ơn và kính trọng phu thê Tiêu Hàn Tranh, người đã mang đến sự thay đổi này cho họ.
Tất nhiên, đây là những chuyện của sau này.
Một tháng sau, ba người Hề Duệ mỗi người mang theo mấy chiếc xe ngựa trở về nhà.
Đúng ngay hôm nay lại là ngày hưu mộc.
Vừa về đến nhà, Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu đã bị lão thái thái và thế tử phi ôm như tâm can bảo bối, khóc lóc một trận.
Đặc biệt là nhà của Hề Duệ, lão thái thái và thế tử phi liên tục lôi kéo, hỏi han ân cần hắn ta.
Thấy hắn ta vừa đen vừa gầy thì càng thêm xót xa.
Lão thái thái nắm tay Hề Duệ, đôi mắt đỏ hoe nói: “Không đi nữa, đón năm mới xong chúng ta không đến Bắc Cương gì đó nữa.”
Thế tử phi cũng nói: “Đúng đúng, không đi nữa.”
Những ngày mà con trai yêu quý nhất của bà ta đi vắng, bà ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mấy lời này khiến lão gia tử và Hề Tín Hành vừa đi vào cảm thấy không nói nên lời.
Mẹ hiền chiều hư con, Hề Duệ trở thành tên ăn chơi trác táng trẻ tuổi bậc nhất ở kinh thành, cũng do hai người này mà ra.
Hề lão gia tử bước tới, nhìn đứa cháu đã lâu không gặp, đánh giá một lúc rồi cười nói: “Không tệ, có vẻ như tinh khí thần đều rất tốt.”
Lão thái thái tức giận liếc ông ấy một cái: “Ông không thấy gương mặt và cơ thể của Duệ Nhi đều gầy đi sao?”
Lão gia tử: “……” Có đen một chút nhưng ông ấy không thấy gầy, ngược lại cảm thấy hình như cháu trai mập lên thì phải.
Hề Duệ đi tới bên cạnh lão thái thái, cười nói: “Tổ mẫu, con không gầy đâu, còn cao và mập ra nữa kìa.”
Hắn ta lại nói: “Ở Bắc Cương rất tốt, đón năm mới xong con muốn quay lại đó.”
Hề lão gia tử còn tưởng là cháu trai không chịu nổi nên mới chạy về nhà, nghe hắn ta nói như vậy thì cười hỏi: “Ở Bắc Cương con đã làm được những gì, nói ta nghe xem nào.”
Hề Duệ kể ra hết từng chuyện một mà mình đã làm ở Bắc Cương.
Nghe vậy lão gia tử và Hề Tín Hành như được an ủi, ném cháu trai/ con trai đến Bắc Cương quả nhiên rất đúng.
Ngay cả những người khác cũng nhìn thấy, tinh thần và tướng mạo của Hề Duệ đã thay đổi rất nhiều.
Hề lão gia tử đi qua, vỗ vai cháu trai cười nói: “Tốt lắm.”
“Tiếp tục đến Bắc Cương rèn luyện hai năm, khi trở về có thể đảm đương được nhiều thứ.”
Hề Duệ trợn tròn mắt: “Con vẫn luôn đảm đương được mà.”
Hề lão gia tử nhướng mày: “Vậy sao con đến tuổi rồi mà vẫn chưa thành thân? Còn cố ý bảo cha con giúp con kéo dài.”
“Ta thấy không xong rồi, hay cứ để quan phủ trực tiếp phối hôn cho con đi.”
Cháu trai năm nay đã đến tuổi lập gia đình nhưng lại không muốn thành thân.
Lại vì trước kia nổi tiếng ăn chơi trác táng, nên không có nhiều thế gia môn đăng hộ đối chịu gả con gái qua đây, khiến ông ấy rất đau đầu.
Nghe vậy, sắc mặt Hề Duệ thay đổi: “Tổ phụ, người hãy tha cho con đi.”
“Con còn phải đến Bắc Cương hai năm, nếu đón dâu không phải hại con gái người ta sao.”
Lão gia tử trừng mắt nhìn trừng hắn ta: “Hại người ta chỗ nào, ta cũng chỉ muốn tốt cho con, con cưới thê tử, sau đó vẫn có thể đưa thê tử đến Bắc Cương mà.”
“Vừa hay, lần này con về sẽ ở đây lâu, để tổ mẫu và mẫu thân con chọn một thê tử thật tốt cho con đi.”
Hề Duệ: “……” Nếu biết bị giục kết hôn, hắn ta sẽ không về đâu.
Giờ hắn ta không có hứng thú gì với nữ nhân, cảm thấy vẫn chưa chơi đủ, chẳng muốn lập gia đình chút nào hết.
Thấy dáng vẻ tổ phụ nghiêm túc, hắn ta đảo mắt nói: “Ai da, nếu đã vậy, số áo lông vũ, quần lông vũ, áo khoác lông vũ mà con vốn định tặng cho tổ phụ, con sẽ tặng lại hết cho tổ phụ của thê tử tương lai.”
Hề lão gia tử: “……” Quả nhiên vẫn là một thằng nhãi khốn nạn mà.
Ông ấy tò mò hỏi: “Áo lông vũ gì, con lấy ra cho ta xem thử coi?”
Vì thế, dưới sự chăm chú của cả nhà, Hề Duệ mở tay nải mà mình mang đến viện của tổ mẫu ra.
Hắn ta lấy ra một chiếc áo khoác lông vũ màu lục lam, đưa cho lão gia tử: “Tổ phụ, người hãy thử đi, rồi sẽ biết nó tốt thế nào.”