Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 748



Lương Hành Ngọc nghe vậy thì bị sặc: “Khụ khụ……”

Hắn ta quay đầu nhìn ca ca ruột: “Nhị ca, huynh đang giỡn sao?”

Lương Hành Thiều nhướng mày: “Ta không nói giỡn, ta rất nghiêm túc.”

“Chuyện hoàng thúc muốn cưới mẫu thân của Tiêu Hàn Tranh, hẳn đệ đã biết đúng không?”

“Người của ta ở Bắc Cương truyền tin về, hoàng thúc đối với Khổng thị không chỉ là sự quan tâm bình thường, còn thường xuyên đưa Tiêu Bạch Lê và Tiêu Hàn Dật ra ngoài chơi, coi như con ruột của mình vậy.”

“Trước kia, thái y nói thân thể của hoàng thúc khó có con nối dõi, cho nên nếu thúc ấy cưới Khổng thi vào cửa, hẳn cũng sẽ đưa ba người Tiêu Hàn Tranh vào vương phủ, coi như con ruột mà đối đãi.”

“Nếu đệ cưới Tiêu Bạch Lê, vừa hay có thể mượn sức của Tiêu Hàn Tranh và hoàng thúc.”

Lương Hành Ngọc: “……” Hắn ta nói mà, sao tự dưng ca ca lại đề nghị như vậy, hóa ra muốn dùng hắn ta để làm công cụ liên hôn.

Hắn ta bĩu môi nói: “Vậy huynh cưới không phải càng tốt hơn sao?”

Lương Hành Thiều nhún vai: “Ta cũng muốn thế nhưng chắc chắn phu phụ Tiêu Hàn Tranh sẽ không đồng ý.”

Nếu không phải hậu viện của hắn ta có quá nhiều nữ nhân, hơn nữa trước đó lại có ý đồ với Thời Khanh Lạc, Tiêu Hàn Tranh chắc chắn sẽ không đồng ý. Nếu không, hắn ta nhất định sẽ đích thân cưới Tiêu Bạch Lê vào cửa làm trắc phi.

Nếu không, một thời gian nữa sẽ tuyên bố với bên ngoài là Cát Xuân Di bệnh chết, vị trí trắc phi đúng lúc bị bỏ trống.

Đáng tiếc.

Lương Hành Ngọc cạn lời: “Tiêu Hàn Tranh không chấp nhận huynh, chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận ta.”

“Hắn sẽ không để muội muội làm thiếp đâu, lại nói với tính cách của Tiêu Bạch Lê, có thể cũng không chịu làm thiếp của ta đâu.”

“Không phải lần trước biểu ca cũng có ý tiếp cận sao, cuối cùng còn bị Thời Khanh Lạc lừa một vố? Ta không muốn bị như vậy đâu.”

Lần đó hắn ta đi theo biểu ca, tận mắt nhìn thấy Thời Khanh Lạc gài bẫy biểu ca như thế nào.

Hắn ta đâu có ngu mà đi đắc tội Thời Khanh Lạc.

“Trừ khi Tiêu Bạch Lê làm chính phi của ta, sau đó ta cũng như hoàng thúc, chỉ cưới mỗi một chính phi, hậu viện không được nạp thêm một nữ nhân nào nữa.”

“Nếu như vậy, có lẽ Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc sẽ cân nhắc lại.”

Lương Hành Thiều bị lời nói của đệ đệ làm nghẹn họng: “Không thử thì làm sao biết được?”

Hắn ta không bỏ cuộc, nói: “Năm sau Tiêu Hàn Tranh phải đến Bắc Thành, ta sẽ điều đệ đến Bắc Thành làm một ít việc lặt vặt, đệ thử tiếp xúc với Tiêu Bạch Lê coi sao.”

Lương Hành Ngọc dở khóc dở cười: “Ca, chỉ cần ta có chính phi, thì không thể nào cưới được Tiêu Bạch Lê đâu, ca bỏ ý định này đi.”

Hắn ta không nhịn được, hờn dỗi một câu: “Hơn nữa, chính phi kia cũng do huynh và mẫu phi một hai quyết định thay ta.”

Cũng không hỏi xem hắn ta có đồng ý hay không, mẫu phi và ca ca đã vội làm chủ giúp hắn ta.

Lương Hành Thiều thở dài: “Gia thế nàng ta tốt, mẫu phi cũng đã gặp qua, là một nữ tử có khí chất và dung mạo không tồi, cho nên mới chọn người này cho đệ.”

“Ai ngờ lại đột ngột phát bệnh nên mới kéo dài hôn sự.”

“Đệ đến Bắc Thành thử xem, nếu Tiêu Bạch Lê thích đệ, chủ động muốn làm trắc phi của đệ, Tiêu Hàn Tranh có muốn ngăn cản cũng không được.”



Nghệ vương và Tiêu Hàn Tranh đều là những người mà hắn ta rất muốn lôi kéo, hắn ta thật sự không muốn từ bỏ.

Nếu có sự giúp đỡ của hai người này, những thiệt thòi của hắn ta so với thái tử cũng được bù đắp.

Đặc biệt là hoàng thúc Nghệ vương này, có ảnh hưởng rất lớn tới phụ hoàng.

Hắn ta vô tình biết được, tiên hoàng chẳng những giao cho hoàng thúc ám vệ và tử sĩ, mà giờ đây ám vệ của Đại Lương cũng được phụ hoàng giao hết cho hoàng thúc khống chế.

Chỉ cần hoàng thúc nghiêng về hắn ta, lo gì đại sự không thành.

Lương Hành Ngọc nhìn thái đội kiên quyết của ca ca thì biết, phản đối cũng vô ích.

Hắn ta gật đầu cho có lệ: “Vậy được, năm sau đệ sẽ đến Bắc Thành xem sao.”

Đến lúc đó chỉ cần nói, Tiêu Bạch Lê không để ý đến hắn ta là được.

Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu đã trở về, nghe nói đem về mấy chiếc áo lông vũ vừa nhẹ vừa ấm. Ngày hôm qua, Lương lão gia tử và Hề lão gia tử đi đến đâu cũng khoe khoang.

Hắn ta ở kinh thành cũng chán rồi, chẳng thà sang năm theo hai người đến Bắc Thành thay đổi không khí cũng tốt.

Về phần theo đuổi Tiêu Bạch Lê, vẫn nên bỏ đi.

Ca ca hắn ta cứ một hai phải tranh giành vị trí kia với thái tử, bọn họ cùng một mẹ sinh ra, hắn ta cũng chỉ có thể đứng về phía ca ca thôi.

Nếu tương lai việc thành còn đỡ, hắn ta có thể giống như Nghệ hoàng thúc, làm một vương gia tự do, nhàn nhã.

Nếu thất bại, kết quả tốt thì trở thành một vương gia sa sút, không có thực quyền, bị đàn áp. Còn kết quả tồi tệ nhất có thể là mất mạng.

Hắn ta không thể cho Tiêu Bạch Lê thứ nàng ấy muốn, Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cũng không thể nào đồng ý, hắn ta rất biết tự lượng sức mình.

Nhị hoàng tử thấy hắn ta đồng ý, thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Vậy chúc đệ mã đáo thành công.”

Khóe miệng Lương Hành Ngọc giật giật: “Ta thật sự cảm ơn huynh!”

Có một số thế gia muốn cho con cháu không cần kế thừa gia nghiệp cưới Tiêu Bạch Lê.

Nguyên nhân là vì Tiêu Hàn Dật còn nhỏ tuổi, nếu không mấy người đó còn muốn nhét thứ nữ cho cậu.

Thái tử đã sớm biết kế hoạch của Nhị hoàng tử nhưng y không để tâm.

Trước nhất, y tin tưởng Tiêu Hàn Tranh là một người thông minh, sẽ không dấn thân vào cuộc chiến đoạt đích này.

Hai là rất kinh thường phương pháp lôi kéo người khác như vậy.

Y có thái tử phi nhưng vị trí trắc phi vẫn cò bỏ trống, nữ nhân ở hậu viện cũng không nhiều. Nếu y xin phụ hoàng cưới Tiêu Bạch Lê về làm trắc phi, hẳn phụ hoàng cũng sẽ không phản đối.

Chỉ cần phụ hoàng đồng ý ban chỉ tứ hôn, Tiêu Hàn Tranh có muốn phản đối cũng không còn cách nào.

Nhưng y sẽ không làm như vậy, dựa vào nữ nhân để củng cố quyền lực và lôi kéo người khác là việc làm kém cỏi.

Hơn nữa phụ hoàng đang tuổi tráng niên, liệu ngài có muốn con trai mình suốt ngày nhớ thương đến long ỷ mà ngài đang ngồi không?

Bọn người lão nhị phô trương quá mức, không cần y ra tay, phụ hoàng cũng sẽ ra tay trấn áp bọn họ.

Nhưng thật ra, có thể lấy lòng hoàng thúc một chút.

Thái tử nhanh chóng viết một bức thư cho Nghệ vương, nhìn có vẻ như đang quan tâm an ủi nhưng lại kể hết chuyện Tiêu Bạch Lê bị nhà này nhà kia ham muốn, để Nghệ vương hiểu rõ trong lòng.