Đột nhiên Đồ phu nhân không muốn ngồi xuống uống trà nữa, vì vậy đề nghị: "Nếu các vị phu nhân đã đến đông đủ, chúng ta cứ trực tiếp đi ngắm hoa đi?"
Thời Khanh Lạc và Tịch Dung hai mắt nhìn nhau, cười nói: "Được!"
Hai người có thân phận cao nhất cũng không có ý kiến gì, tất cả phu nhân tất nhiên cũng không có ý kiến.
Vì thế theo Đồ phu nhân đi đến viện được xây cho việc ngắm hoa.
Đồ phủ rất lớn, bởi vì Đồ phu nhân thích hoa, cho nên sân các sân khác nhau, một năm bốn mùa đều có thể ngắm hoa.
Bây giờ là cuối tháng ba, chính là lúc hoa hạnh nở rộ, Đồ gia có một vườn hoa hạnh đặc biệt.
Vì vậy vừa vào cửa, mọi người đã thấy được vườn hoa hạnh nở rộ, trong hoa viên có một lương đình, có nha hoàn đang ở bên trong nấu trà.
Đồ phu nhân dẫn theo mọi người đi dạo vườn hoa hạnh, sau đó dẫn mọi người đi vào lương đình.
Nhìn ra được lương đình này là cố ý sửa cho lớn, bày mấy cái ghế dài, trên ghế trải một cái đệm lông.
Phía dưới mỗi bàn dài đặt một chậu lửa, trên bàn có lò nhỏ nấu nước trà.
Lương đình cố ý xây ở chỗ tránh gió, cho nên mọi người đi vào đều cảm nhận được một cổ ấm áp.
Hiển nhiên lương đình này dùng để ngắm hoa và đãi khác, phu nhân Đồ gia nghĩ rất chu đáo.
Sau khi ngồi xuống, Đồ phu nhân ôm một noãn lò tinh xảo, nở nụ cười nhìn mọi người.
"Hôm nay đúng lúc hoa trong sân nở rộ, không bằng mọi người ngâm thơ đối câu, hoặc là đánh đàn trợ hứng?"
Bà ta đã sớm suy nghĩ xong, muốn cho Thời Khanh Lạc mất mặc, vậy bắt đầu từ cầm kỳ thư họa.
Một nông nữ, sợ là không biết được mấy chữ, chớ nói chi biết những cái này.
Đại đa số phu nhân và các tiểu thư thế gia cũng cười đồng ý.
Vì vậy Đồ phu nhân dẫn đầu làm một bài thơ về vườn hoa hạnh, lại để cho mọi người nhận xét.
Người tự nhân mình có học, chẳng những ngắm nghía thơ do Đồ phu nhân làm, còn dồn dập làm thơ.
Tiểu thư muốn biểu hiện, để cho Đồ phu nhân chuẩn bị đàn để khảy đàn.
Thời Khanh Lạc lười biếng lưng vào ghế ngồi, nghe đàn còn có thơ của những người khác.
Đúng nói, những phu nhân tiểu thư này có chút bản lĩnh, mặc kệ là thơ hay đàn cũng không tệ.
Một vị tiểu thư mới vừa đàn xong, Đồ phu nhân cười khen mấy câu.
Sau đó lại nhìn Thời Khanh Lạc nói: "Quận chúa cảm thấy như thế nào?"
Thời Khanh Lạc trả lời đúng sự thật: "Rất tốt."
Mặc dù nàng không biết đánh đàn cổ, những vẫn nghe ra được hay dở.
Đồ phu nhân buồn cười trong lòng, câu trả lời này thật qua loa lấy lệ.
Bà ta thừa thắng xông lên: "Vậy không bằng Quận chúa cẩn thận đánh giá một chút?"
Thời Khanh Lạc nói: "Ta nghe tiếng đàn của nàng ấy khi thi thong thả giống như dòng suối, khi thì vội vàng giống như thác nước chảy mạnh, khi thì tanh thúy như châu ngọc rơi xuống, nàng ấy cho tình cảm vào tiếng đàn, giống như đưa mình vào cao sơn lưu thủy, ý cảnh rất tốt."
Nghe được đánh giá của Thời Khanh Lạc, các phu nhân ở đây đều sửng sốt, hiển nhiên rất bất ngờ.
Trước đó nghe nàng nói không tệ, còn chưởng rằng nàng không hiểu nên qua loa lấy lệ.
Bây giờ đánh giá này đều rất đúng trọng điểm, nói đúng ý cảnh mà bài này muốn biểu đạt.
Đồ phu nhân cũng ngẩn ra, không ngờ Thời Khanh Lạc còn biết cái này.
Bà ta tâm tư chuyển một cái, cười khẽ nói: "Vậy xem ra tài đánh đàn củủa Quận chúa không thấp, không bằng đàn một khúc?"
Thời Khanh Lạc nhún vai nhìn bà ta, hào phóng nói đúng sự thật: "Ta không biết đánh đàn."
Trái lại nàng có biết đánh mấy bài dương cầm, đàn cổ thì thật sự không biết.
Đồ phu nhân thở phào nhẹ nhõm, trên mặt có một cảm giác ưu việt: "Vậy thật đáng tiếc, vốn dĩ còn muốn nghe tiếng đàn của Quận chúa nữa."
Không ít người trong lòng đều nghĩ quả nhiên chính là thôn phụ, ngay cả đàn cũng không biết, nhưng ngoài mặt lại dồn dập nói: "đúng vậy, thật đáng tiếc."
Sao Thời Khanh Lạc không nhìn ra được ý của các nàng.
Nàng mỉm cười nói: "Ta không giỏi đàn cổ, nhưng ta biết thổi sáo, các ngươi muốn nghe không?
Sáo cổ là một trọng mười sáu loại nhạc khí thời cổ đại, cũng là một loại nhạc khí đại chúng là cao nhã.
“Đồ phu nhân, ngươi có chuẩn bị sáo không?"
Tiếp đó nàng lại nói: "Tất nhiên, nếu có sao ngọc thì tốt, ta cũng không soi mói."
Đồ phu nhân: "..."
Quả thật bà ta không chuẩn bị sáo trúc, trong nhà cũng không có sáo ngọc.
Chẳng qua bà ta đoán có lẽ Thời Khanh Lạc cố ý nói sang chuyện khác, có lẽ là không biết thổi sáo, bởi vì biết nơi này không có, cho nên cố ý nói mình biết.
Bà ta cười nói: "Nếu Quận chúa muốn thổi sáo, vậy tất nhiên ta sẽ cố gắng chuẩn bị rồi."
Tiếp đó phân phó nha hoàn đi lấy sáo trúc đến đây."
Thời Khanh Lạc cười nói: "Trái lại ta không phải là muốn thổi sáo, chẳng qua là ngươi vẫn muốn để cho ta thổi một khúc, ta thịnh tình khó từ chối, chỉ có thể đồng ý."
Đồ phu nhân cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại cười tươi: "Vậy ta cảm hơn Quận chúa đã nể mặt.
Lúc nha hoàn đi lấy sáo trúc, Đồ phu nhân lại đề nghị mọi người viết thơ mới vừa làm xuống.
Trên bàn đã sớm chuẩn bị xong bút và nghiên mực, còn có công cụ vẽ tranh.
Đồ phu nhân dẫn đầu viết thơ của mình xuống, còn vẽ nhanh một bức hoa hạnh ra nữa, nhìn qua chính là thi họa đối ứng.
Sau khi những phu nhân khác xem xong cũng dồn dập khen ngợi mấy câu
Sau đó mọi người thay phiên nhau đi lên viết thư vẽ tranh.
Sau khi đám người lần lượt đi lên, Đồ phu nhân vừa nói vừa cười với Thời Khanh Lạc: "Quận chúa cũng cũng đi lên để lại một bức tranh đi."
Có phụ nhân cũng phụ họa: "Đúng vậy, phu nhân của Tri phủ trước khi tham gia yến hội đều có lưu lại bức vẽ của mình, chúng ta cũng muốn thưởng thức bút tích của Quận chúa.
Thời Khanh Lạc cũng không biết làm thơ, nhưng vẽ và viết chữ cũng không tệ, đây đều là được bồi dưỡng bên cạnh ông ngoại.
Trong trí nhớ của nàng tất nhiên có thơ cổ liên quan đến hoa hạnh, nhưng nàng không muốn ăn cắp thơ của người ta.
Suy nghĩ một chút, nhìn Đồ phu nhân cười nói: "Không phải Đồ phu nhân muốn để mọi người xem bút tích của ta sao, ngươi là chủ nhân bữa tiệc, mặt mũi này ta vẫn cho."
Chẳng qua ta lười viết thư và vẽ tranh riêng, không biết Đồ phu nhân có ngại chuyện ta dựa vào thơ và tranh của ngươi viết vẽ lại một lần?"
Đồ phu nhân và các phu nhân đang ngồi ở đây nghe nói như vậy đều sửng sốt.
Hiển nhiên không ngờ Thời Khanh Lạc lại có yêu cầu như vậy.
Đây là không biết làm thơ và vẽ tranh, cho nên mới muốn bắt chước đi.
Không ít người nén cười, lúc còn trẻ Đồ phu nhân chính là một tài nữ nổi tiếng ở Bắc Thành, viết và vẽ đều rất tốt
Thời Khanh Lạc lại muốn dựa theo thơ và tranh của bà ta, đây không phải là tự chuốc lấy nhục ao?