Thời Khanh Lạc lại cười nói: “Nhưng ai ngờ hôm đó ta đến dự tiệc ngắm hoa của Đồ gia, Đồ phu nhân và những người khác lại nhất quyết muốn uống thử rượu do ta ủ, ta cũng không nỡ từ chối.”
“Phương Chí Tuấn của Phương gia lại là bạn học tốt của tướng công nhà ta. Ta không đành lòng nhìn thấy một thế gia có tiếng ủ rượu ngon lại thất bại như thế. Cho nên mới nghĩ tới việc mua tửu phường và tiệm rượu, bán lại công thức ủ rượu, để người của Phương gia không cần phải rời khỏi Bắc Thành nữa.”
“Nhân tiện cũng phải cảm tạ Đồ phu nhân và Đồ tứ thiếu gia đã có lòng tốt, đưa nhiều mỹ nhân như vậy tới chỗ tướng công ta, ta cũng chỉ có thể đáp lại bằng mỹ tửu thôi.”
Đồ phu nhân và Đồ tứ thiếu gia: “……”
Hoá ra Thời Khanh Lạc muốn mở tửu phường là vì bọn họ?
Đồ phu nhân hối hận lắm, nếu biết có hôm nay, yến tiệc hôm đó bà ta nhất định sẽ không khoe khoang rượu hoa hạnh do bà ta ủ.
Vốn chỉ muốn làm cho Thời Khanh Lạc bẽ mặt, để đối phương mở mang kiến thức.
Ai mà ngờ người bị bẽ mặt lại chính là bà ta.
Lúc này Đồ Lập Hoan cũng rất hối hận, không nên nghe lời mẫu thân, tìm mỹ nhân tặng cho Tiêu Hàn Tranh.
Thời Khanh Lạc này chính là một đố phụ, chẳng những không cho Tiêu tri phủ nạp thiếp thất, mà lòng dạ còn nhỏ nhen.
Mới có vậy mà nàng đã thù hằn bọn họ.
Từ nãy đến giờ vẫn luôn công khai chèn ép bọn họ.
Nhưng quan trọng là bọn họ chẳng có cách nào để phản bác, ủ rượu không ngon bằng nàng, việc tặng nữ tử cũng là sự thật.
Điều này làm cho Đồ Lập Hoan lần đầu tiên cảm thấy thất bại, tại sao lại như vậy?
Không biết sau hôm nay, người ở Bắc Thành sẽ cười nhạo mẹ con họ thế nào nữa.
Đương nhiên trong lòng càng thêm căm ghét Thời Khanh Lạc.
Gã cúi đầu che giấu sự tàn nhẫn trong đôi mắt, gã nhất định phải có được Tiêu Bạch Lê, sau này cũng có lúc sẽ khiến cho Thời Khanh Lạc phải khóc.
Thời Khanh Lạc đợi mọi người hiểu được lý do tại sao nàng lại mở tửu phường.
Nàng lại tiếp tục nói: “Cho nên số lượng mỗi loại rượu không nhiều lắm, hôm nay lấy ra để mọi người nếm thử, thật sự không thể lấy thêm được nữa.”
Đây cũng là lý do khi nãy nàng không bày rượu ra như những đồ uống khác để mọi người tùy ý uống.
Rượu tất nhiên là có nhưng còn phải để bày bán ở tửu phường chứ.
Quảng cáo xong, đương nhiên sẽ đến tiếp thị, tất nhiên không thể thỏa mãn cơm thèm của bọn họ.
Quả nhiên vừa nghe thấy không có rượu, mọi người đều rất thất vọng.
Một vị tướng quân rất thích rượu trắng hỏi: “Có mua được không? Ta muốn mua mấy vò rượu trắng.”
Thời Khanh Lạc cười xin lỗi: “Ngại quá, bây giờ vẫn chưa bán ra ngoài.”
Sau đó, lại đổi lời: “Nhưng đợi tửu phường Nam Khê mở ra, những loại rượu này sẽ được bày bán.”
“Nhưng số lượng có hạn, tới trước thì được trước.”
Làm ánh mắt của những người đang thất vọng sáng rực lên.
Một đám người đều xắn tay áo chuẩn bị, chờ tửu phường Nam Khê mở cửa, sẽ để gia đinh và thị vệ trong nhà đến xếp hàng mua.
Các phu nhân và tiểu thư cũng muốn để thị nữ và gã sai vặt trong nhà tới xếp hàng mua rượu hoa và rượu trái cây, thật là ngon.
Đột nhiên, một con cháu thế gia nãy giờ ăn no nê ngẩng đầu lên hỏi: “Quận chúa, tiệc đứng này về sau có còn nữa không?”
Đồ ăn quả thực rất ngon, hơn nữa lại được tự ý lựa chọn, hắn ta thích lắm.
Câu hỏi của người này cũng là câu hỏi trong lòng mọi người.
“Đúng vậy quận chúa, tiệc đứng này sau này có còn nữa không?”
Thời Khanh Lạc làm bộ khó xử: “Đây vốn là do ta tổ chức để chiêu đãi mọi người.”
Công tử thế gia vừa hỏi khi nãy: “Nếu ngươi mở tửu lầu giống thế này, mỗi ngày ta đều đến ăn.”
“Đúng đó quận chúa, ngươi mở một tửu lầu đi.”
“Từ lâu ta đã nghe nói quận chủ nắm trong tay rất nhiều công thức nấu ăn, hôm nay được ăn thử quả nhiên là khiến người khác kinh ngạc, quận chúa hãy mở một tửu lầu đi.”
“Ta cũng ủng hộ việc quận chúa mở tửu lầu, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ tới ủng hộ.”
Nhiều món ngon của lạ như vậy, nếu sau này không còn được thấy nữa, bọn họ sẽ rất hối tiếc.
Nhìn mọi người sôi nổi đề xuất nàng mở tửu lầu.
Thời Khanh Lạc có vẻ trầm ngâm một lúc, cố miễn cưỡng mà nói: “Mở tửu lầu cũng được, vậy sau này vào mỗi ngày mùng một, mười lăm và lễ tết, sẽ tổ chức tiệc đứng ở tửu phường.”
“Đến lúc đó sẽ thu phí trên đầu người, cho phép đặt chỗ trước trong ba ngày.”
Mặc dù không thể ăn tiệc đứng này mỗi ngày, nhưng lời nói của Thời Khanh Lạc khiến mọi người rất vui vẻ.
Mùng một, mười lăm và ngày lễ tết cũng được rồi!
Sau đó Thời Khanh Lạc chủ động tiếp đãi khách nữ ở lầu trên và lầu dưới, còn Tiêu Hàn Tranh thì tiếp đãi khách nam.
Mấy người Hề Duệ mang đĩa của mình để lấy món, đây là lần đầu tiên họ đi ăn tiệc đứng, ngoài cảm giác mới lạ và vui vẻ, họ còn bị chinh phục bởi nhiều món ăn mà họ chưa bao giờ được ăn.
Lương Hữu Tiêu ăn mấy đĩa rồi dừng lại nghỉ ngơi.
Hắn ta vuốt cái bụng căng tròn nói: “Ai, ta thật sự không nỡ rời xa các ngươi”
Hề Duệ trừng mắt nhìn hắn ta: “Huynh đang luyến tiếc đồ ăn ngon và rượu ngon thì có”
“Đúng rồi, sắp tới ngươi giúp ta mang một ít rượu về Hề gia nhé.”
Rượu ngon như vậy, sao có thể không chia sẻ cho người trong nhà chứ.
Gia gia và cha của hắn ta nhất định sẽ thích uống rượu trắng, còn mấy người tổ mẫu và mẫu thân chắc chắn rất thích rượu hoa và rượu trái cây.
Đến lúc đó, lão gia tử nhà hắn ta lại có thể mang ra ngoài khoe khoang...
Dù sao bọn họ cũng biết, rượu do Thời Khanh Lạc ủ số lượng có hạn, một mẻ mới được bán ra, không biết có còn để bán đến kinh thành hay không.
Lương Hữu Tiêu gật đầu: “Không thành vấn đề, ta cũng muốn đem một ít về cũng như uống trên đường.”
Nếu không phải hắn ta có hùng tâm tráng chí chống đỡ, hắn ta sẽ không muốn đi chinh phục sao trời biển rộng nữa, mà chỉ muốn ở lại đây ăn uống vui chơi mỗi ngày.
Hề Duệ hỏi: “Khi nào thì huynh đi? Có tin tức gì chưa?”
Lương Hữu Tiêu cười nói: “Phải một thời gian nữa, tàu vẫn chưa đóng xong, kinh thành cũng không có tin tức gì.”
“Hơn nữa gần đây Khanh Lạc đang dạy ngôn ngữ hải ngoại cho ta, cộng với một số kiến thức thông thường trên biển, ta phải học thêm trước khi đi.”
Hắn ta thật sự không ngờ Thời Khanh Lạc lại còn biết ngôn ngữ của các nước hải ngoại.
Nàng đã dạy hắn ta cách giao tiếp cũng như một số ngôn ngữ thông dụng, khiến hắn ta không khỏi bội phục nàng.
Thứ tiếng khó như vậy mà nàng lại hiểu được hết.
Còn có một nước phương tây bên kia biển, ăn cơm không dùng đũa mà dùng d.a.o nĩa, thật sự không thể hiểu nổi.
Gần đây hắn ta đang học về những điều này.
Hề Duệ biết Lương Hữu Tiêu đang đi theo Thời Khanh Lạc học toàn những thứ tiếng khó hiểu. Hắn ta thầm nghĩ may mà mình không có chí lớn, nếu không sẽ khóc mất.
Cho nên vẫn còn tốt, người phải khóc bây giờ là huynh đệ tốt này.
Hắn ta vươn tay vỗ bả vai Lương Hữu Tiêu: “Huynh đệ, huynh học hành chăm chỉ đi, bảo trọng nha!”
Lương Hữu Tiêu: “……” Sao cứ cảm thấy thằng nhãi này đang hẻ hê khi hắn ta gặp họa vậy nhỉ.
Sau đó hắn ta đứng lên: “Ngươi còn ăn được nữa không, ta sẽ đi lấy thêm.”
Hề Duệ cảm thấy không ăn nổi nữa: “Ta sắp no bể bụng rồi mà ngươi vẫn còn muốn ăn thêm.”
Lương Hữu Tiêu nhún vai: “Giờ ăn được bữa nào hay bữa đó, đương nhiên ta phải ăn nhiều hơn rồi.”
“Bây giờ đầu bếp đang nướng tôm, ta sẽ ăn thêm mấy xiên.”
Hề Duệ nghe vậy không khỏi đứng lên: “Vậy thì ta cũng ăn thêm mấy xiên.”
Có rất nhiều người đã nghĩ như vậy nên khi ra về, trừ người của Đồ gia, tất cả những người khác đều ăn no căng bụng.
Ngay cả Cẩm vương cũng cảm thấy mình đã ăn quá nhiều, no căng khó chịu.
Nhưng có quá nhiều món ngon, nếu không thử hết thì thật đáng tiếc.
Thời Khanh Lạc quả nhiên là búp bê vàng, tùy tiện tổ chức một bữa tiệc thôi mà cũng quy mô thế này.
Gã không cần nghĩ cũng biết, sau này dù là tiệc đứng bay tửu phường của nàng, việc làm ăn chắc chắn sẽ không tệ.
Không nói đến những người khác, ngay cả gã cũng muốn ăn bữa tiệc đứng này một lần nữa.
Còn cả rượu trắng, rượu trúc diệp thanh, cộng thêm hai loại rượu trái cây khác nữa, tất cả gã đều thích hết.
Cho nên trước khi ra về, gã đi tới trước mặt Thời Khanh Lạc.
Không nhịn được mà lên tiếng: “Phúc Bảo quận chúa, số rượu kia của ngươi có thể cho bổn vương mấy vò mang về hay không?”