Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 820



“Bắc Thành có không ít côn đồ thích loại người này như ngươi, ngươi không tin ngươi liền đi ra ngoài thử xem. "

Lời này làm cho sắc mặt Cát Xuân Như trắng bệch: "Ngưu thị, ngươi đừng quá đáng. "

Nàng ta quả thật không dám một mình đi ra ngoài sinh hoạt, dù sao nàng ta cũng là một nữ tử yếu đuối.

Ngưu thị cũng vừa vặn bắt được điểm này.

Bà ta vẻ mặt dữ tợn: "Cát Xuân Như ngươi nghe kỹ, hiện tại ngươi cứ dựa vào những lời ta phân phó đi làm, nếu không lão nương tuyệt đối để cho ngươi không có đồ tốt mà ăn. "

Tiếp theo rất hung hãn kéo tóc Cát Xuân Như, kéo người vào phòng bếp.

Ngưu thị từng nổi danh dũng phụ trong thôn, nam nhân trong thôn đều đánh không lại bà ta.

Càng đừng nói Cát Xuân Như từ nhỏ đã yếu ớt lại được Tiêu Nguyên Thạch dỗ dành.

Cát Xuân Như phản kháng vô dụng, nàng ta lớn tiếng gọi Cát Xuân Nghĩa, nhưng lại không thấy đệ đệ đi ra.

Tiếp theo lại bị Ngưu thị đánh một trận, không có biện pháp chỉ có thể bị ép làm bữa sáng.

Sau khi làm xong, Ngưu thị liền gọi Cát Xuân Nghĩa ra ngoài ăn.

Cát Xuân Nghĩa trực tiếp bỏ qua bộ dáng chật vật của Cát Xuân Như, cùng với nước mắt cầu cứu, cơm nước xong lấy cớ nói ra đi tìm việc liền chuồn mất.

Cũng làm cho Cát Xuân Như nhịn không được trong lòng chợt lạnh, làm sao có thể như vậy?

Mấy hôm trước không phải là rất tốt sao? Đệ đệ sao đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy?

Ăn xong bữa sáng, sau khi bị buộc phải thu dọn bát đũa, Cát Xuân Như lại bị Ngưu thị ép đi thêu.

Ngưu thị còn cố ý tìm một cây liễu nhỏ, chỉ cần Cát Xuân Như không muốn làm hoặc lười biếng, bà ta sẽ quất cành liễu tới.

Đây hoàn toàn là học được từ Thời Khanh Lạc.

Năm đó khi còn ở Tiêu gia, Thời Khanh Lạc chính là đối phó bà ta như vậy, bà ta cảm thấy cách này vừa vặn có thể dùng để đối phó Cát Xuân Như.

Cũng bởi vậy Cát Xuân Như bắt đầu rơi vào những ngày dầu sôi nước bỏng.

Mỗi buổi sáng thức dậy phải làm việc, đến buổi tối còn phải thắp đèn làm rất muộn, Ngưu thị nhàn nhã cắn hạt dưa bên cạnh, chờ cho đến khi xong mới thả nàng ta ngủ.

Thời gian mỗi ngày đi ra ngoài để mua thức ăn và ngủ đã trở thành thời gian mong đợi và thư giãn nhất của nàng ta.

Nàng ta cố gắng phản kháng, nhưng lại bị Ngưu thị hung dữ đánh hơn...

Có một lần thậm chí tóc còn bị Ngưu thị kéo rụng xuống một mảng lớn, da đầu bị kéo chảy máu.

Thỉnh thoảng còn bị Ngưu thị tát mấy cái, mặt thường xuyên bị sưng lên.

Vết bầm tím trên người bị cành liễu quất qua lại càng không dễ chịu, vết thương cũ lành rồi vết thương mới lại tới.

Nàng ta đánh không lại Ngưu thị, nàng ta đã cầu đệ đệ ruột của mình, tự cho là chỗ dựa của bản thân, cũng bị hắn ta coi thường mặc kệ.

Nàng ta lúc này mới biết được, đệ đệ cùng Ngưu thị là cùng một hội.

Sao hắn ta có thể làm thế với nàng ta?

Dần dần nàng ta bị đánh sợ hãi, cũng không dám phản kháng nữa, chỉ có thể buồn bực làm việc cùng thêu thùa, như vậy vết thương trên người mới chậm rãi tốt lên.

Nhưng Ngưu thị nếu như tâm tình không tốt, cũng sẽ mắng nàng ta rất khó nghe, thậm chí còn giơ tay lên véo cùng đánh nàng ta.

Cát Xuân Như mỗi ngày đều nằm trên giường rơi lệ, nàng ta chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ sống qua loại cuộc sống khốn khổ như thế này, sống không bằng chết.

Nàng ta rõ ràng đối với đệ đệ tốt như vậy, nhưng hắn ta lại dung túng Ngưu thị đối với nàng ta như vậy, quả thực không phải là người.

Nàng ta không khỏi nhớ tới lúc Khanh Lạc nói nàng ta là chuyện cười, Tiêu Nguyên Thạch nói chờ xem nàng ta bị bạch nhãn lang ăn sạch, lời muội muội nói nàng ta ngu xuẩn.

Lúc này nàng ta mới phát hiện, đệ đệ muội muội mà nàng ta tự cho là có thể dựa vào tất cả đều là bạch nhãn lang, một đứa còn thủ đoạn tàn nhẫn hơn đứa còn lại.

Nàng ta cẩn thận nhớ lại một lần mới phát hiện, nàng ta sở dĩ rơi vào bước đường này, thật đúng là đều do đệ đệ muội muội hại.

Vì cho tiền hai đứa bạch nhãn lang này, nàng ta bắt đầu móc rỗng phủ tướng quân, khi đó Tiêu Nguyên Thạch bởi vì yêu nàng ta, dễ dàng tha thứ.

Nhưng giữa bọn họ cũng có một chút khoảng cách, nàng ta lúc ấy nếu cực lực bù đắp, khẳng định còn có thể hàn gắn lại được mối quan hệ.



Nhưng nàng ta nghĩ có muội muội làm chỗ dựa, còn cố ý mang theo muội muội tới cố ý cảnh cáo Tiêu Nguyên Thạch.

Lần thứ hai vì cho đệ đệ muội muội tiền, cùng Tiêu Nguyên Thạch xa cách, để cho Liễu Như có cơ hội chen vào.

Sau khi đến Bắc Thành, muội muội viết thư khổ tâm ám chỉ thiếu tiền, vì muốn góp tiền cho muội muội, nàng ta thu năm vạn lượng của Cẩm vương phủ, điều này cũng khiến nàng ta bị Tiêu Nguyên Thạch giáng chức từ thê làm thiếp.

Lại vì giúp đệ đệ trả nợ cờ bạc, nàng ta trộm bản đồ kho báu quan trọng của Tiêu Nguyên Thạch, mới triệt để bị đuổi ra ngoài.

Khi còn bé cha mẫu thân vẫn nói với nàng ta, đệ đệ muội muội cần tỷ tỷ như nàng ta chiếu cố.

Cho nên từ nhỏ nàng ta đã nhường đệ đệ muội muội, cha mẫu thân thiên vị đệ đệ muội muội, việc gì cũng phải để cho nàng ta làm, nàng ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn.

Sau khi lớn lên cha mẫu thân chết, nàng ta cảm thấy trưởng tỷ như mẹ, cho nên đem đệ đệ muội muội nuôi lớn.

Ăn ngon, mặc đẹp nuôi lên hai đứa bạch nhãn lang, lại chưa từng vì tỷ tỷ như nàng ta mà nghĩ tới điều gì.

Hiện tại nàng ta mới buồn cười phát hiện ra, hóa ra từ nhỏ đến lớn, người chân chính đối tốt hơn với nàng ta, sủng ái nàng ta, vậy mà là Tiêu Nguyên Thạch.

Đem nàng ta nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương, muốn cái gì được cái đó, còn vì nàng ta mà cùng nguyên phối hòa ly, cùng con ruột đoạn thân.

Nhưng nàng ta đã làm gì? Nàng ta tự tay đẩy ông ta ra xa, khiến ông ta hận chính mình.

Cát Xuân Như lại rơi nước mắt một đêm, ngoại trừ hối hận thì chính là hối tiếc.

Nàng ta đột nhiên phát điên nhớ Tiêu Nguyên Thạch.

Vì thế ngày hôm sau thừa dịp mua đồ ăn, chạy tới phủ Phó Đô Đốc.

Nàng ta biết sai rồi, nàng ta muốn cùng Tiêu Nguyên Thạch nhận sai, muốn ông ta tha thứ cho nàng ta.

Nhưng quản gia lại không cho nàng ta vào cửa.

Nàng ta chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài, chờ cho đến khi Tiêu Nguyên Thạch ngồi xe ngựa đi ra.

Sau đó nhanh chóng vọt tới.

Tiêu Nguyên Thạch hôm nay muốn dẫn Cát Xuân Di ra khỏi thành, lại bị Cát Xuân Như đột nhiên nhào ra ngăn cản.

Ông ta chỉ có thể bị ép xuống xe ngựa, nhìn thấy Cát Xuân Như già hơn mười tuổi, vẻ mặt hốc hác tiều tụy, trên mặt còn có bộ dáng vết thương, chẳng những không có cảm thấy đau lòng, còn cảm thấy hả giận.

Cát Xuân Như gần đây sống qua ngày như thế nào, ông ta đương nhiên biết, vốn là ông ta cố ý muốn cho nàng ta trải nghiệm qua những thứ này.

Cát Xuân Như nhìn thấy nam nhân tuấn lãng như trước, không nhịn được trực tiếp nhào vào trong n.g.ự.c ông ta.

"Tướng quân, ta rất nhớ chàng. "

Đây là cách xưng hô của nàng ta đối với ông ta khi họ ở bên nhau, cũng muốn gợi lên tình cảm của ông ta.

Nhưng lại bị Tiêu Nguyên Thạch vội vàng lui ra sau, để cho nàng ta nhào vào khoảng không.

Tiêu Nguyên Thạch nhướng mày: "Cát Xuân Như, ngươi phát điên cái gì thế?"

Cát Xuân Như vẻ mặt ủy khuất, lệ rơi đầy mặt: "Tướng quân, ta biết sai rồi, ta sẽ không bao giờ có lỗi với chàng nữa. "

“Sau này ta cũng sẽ không cùng người nhà mẹ đẻ lui tới, sẽ không giúp bọn họ nữa. "

“Mấy ngày nay ta suy nghĩ rất nhiều mới phát hiện, thì ra chàng mới là người quan trọng nhất trong lòng ta.”

Nàng ta nhìn ông ta với sự mong đợi: "Chàng tha thứ cho ta, có được không?"

Nàng ta thật sự chịu không nổi những ngày tháng khổ sở hiện tại, người duy nhất có thể cứu nàng ta ra khỏi dầu sôi lửa bỏng, chính là Tiêu Nguyên Thạch.

Tiêu Nguyên Thạch giống như là nghe được chuyện cười gì: "Hiện tại ngươi biết đệ đệ bạch nhãn lang kia không phải thứ tốt đẹp gì sao? "

“Ta đã từng nhắc nhở ngươi, nhưng ngươi lại trách cứ ta. "

“Cát Xuân Như, giờ ngươi lại trở về cầu xin ta tha thứ, mặt mũi ngươi đâu? Còn niềm kiêu ngạo của ngươi ở chỗ nào rồi? "

“Nhưng ngươi càng hạ tiện như vậy, không có mặt mũi không biết xấu hổ như vậy, ta lại càng xem thường ngươi.”

Tiêu Nguyên Thạch thành thật nói: "Càng nhìn thấy bộ dáng hiện tại của ngươi, ta càng cảm thấy ghê tởm, càng cảm thấy ngươi là đáng đời. "

“Đây đều là ngươi tự tìm, tự mình lựa chọn con đường này, khóc quỳ cũng không có tác dụng gì. "

“Sau này đừng dây dưa với ta nữa, ta không có khả năng sẽ tha thứ cho ngươi, càng không thể giúp ngươi. "