Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 9



Trong lúc nói chuyện, Thời Khanh Lạc phát hiện tính tình Tiêu mẫu hiền lành lại không thích so đo, là một người rất dễ ở chung.

Tính tình của Tiêu muội muội lại hay xấu hồ, dịu ngoan chăm chỉ.

Mặc dù Tiêu nhị lang mới tám tuổi, nhưng lại vô cùng hiểu chuyện, hoàn toàn khác với đứa trẻ tám tuổi nghịch ngợm khác.

Thời Khanh Lạc sinh ra ở nhà giàu có, cha mẹ là loại kết hôn đó, mỗi người đều có sự nghiệp của mình, cung cấp cho nàng giáo dục tốt nhất, đưa tiền cũng rất sảng khoái, chỉ là thời gian ở bên cạnh nàng rất ít.

Cho nên từ nhỏ nàng đã dưỡng thành tính cách tự lập cường thế.

Nếu là gặp phải loại bà mẫu hay tiểu cô cường thế gì đó, đoán chừng là không sống chung được

Tiêu gia như vậy cũng khá tốt, nàng cũng có thể bảo vệ mấy người này, bọn họ cũng có người có thể dựa vào.

Cũng không biết Tiêu tú tài đang hôn mê kia có bộ dạng gì.

Nghe bát quái cùng với nói chuyện với mấy người Tiêu nhị lang, hẳn là một người bảo vệ người nhà và có tinh thần trách nhiệm đi.

Nếu không khẳng định sẽ đi đến kinh thành với người phụ thân phú quý kia, sẽ không phân gia cắt đứt quan hệ đi theo mẫu thân nghèo khổ, còn phải chăm sóc đệ đệ muội muội chưa thành niên nữa.

Nàng nghĩ nghĩ nói: “Lúc trước ta ở đạo quán, sư phụ có luyện qua một loại thuộc chuyên hạ sốt.”

“Nếu các người yên tâm về ta, thật ra ta có thể giúp khám cho Tiêu tú tài một chút, cho hắn uống thử thuốc này.”

Trải qua cuộc trò chuyện mới vừa rồi, Tiêu mẫu cũng biết Thời Khanh Lạc là cô nương Thời gia ở thôn bên cạnh, từ nhỏ đi theo vị lão thần tiên ở đạo quán sinh hoạt, thiếu chút nữa bị gả đi chôn cùng với người sắp chết.

Tuy rằng tính tình bà mềm mại thiện lương, nhưng trực giác lại rất chuẩn, cảm giác Thời Khanh Lạc mang theo thiện ý.



Có thể tự mình chủ động từ hôn với người nhà, khẳng định là người có bản lĩnh.

Hơn nữa buổi sáng thầy thuốc đến xem cho Đại lang, để cho bà tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý trước, cứ sốt cao không giảm như vậy, sợ là không tỉnh được, càng sống không được bao lâu.

Hiện tại Thời Khanh Lạc có thuốc của lão thần tiên, bà nhịn không được sinh ra một loại hy vọng, giống như là đang nắm cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Tin tưởng, ta tin tưởng cô nương.”

“Cầu xin cô nương giúp xem cho Đại Lang nhà ta. Nếu nó có thể hạ sốt tỉnh lại, ta làm trâu làm ngựa báo đáp cho cô nương cả đời đều được.”

Tiêu mẫu nói xong còn muốn quỳ xuống trước Thời Khanh Lạc, vì nhi tử, bà nguyện ý làm bất cứ chuyện, đây chính là lòng yêu thương của một người mẫu thân.

Thời Khanh Lạc vội vàng ngăn lại, “Không cần làm trâu làm ngựa, trước tiên để ta xem thử đã.”

Tuy rằng nàng có suy nghĩ gả vào Tiêu gia, nhưng nếu Tiêu đại lang kia không hợp mắt nàng, hoặc là lớn lên quá xấu, nàng vẫn nên suy nghĩ đến nhà khác thôi.

Rốt cuộc tuy rằng nàng muốn nhanh chóng gả chồng để rời khỏi Thời gia kia, thuận tiện xây dựng sự nghiệp của mình, nhưng vẫn có một yêu cầu, nàng là một người yêu cái đẹp.

Đi theo Tiêu mẫu vào một cái phòng, nàng nhìn người nằm trên giường kia, trong mắt lộ ra một chút ngoài ý muốn.

Trên giường là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đang nhắm chắt mắt lại.

Làn da trắng nõn, ngũ quan đoan chính tuấn mỹ, lớn lên rất đẹp.

Lúc này mặt bị sốt nên có chút đỏ hồng, càng làm cho thiếu niên thêm mấy phần sắc thái.

Dung mạo chính là lớn lên theo thẩm mỹ của Thời Khanh Lạc.

Lại nhìn ra được thiếu niên cao mà không lùn, trừ bỏ gầy một chút, thì chính là một mỹ thiếu niên.