Xuyên Không Thành Minh Tinh Trà Xanh Bị Người Người Ghét Bỏ

Chương 16: Kỳ ngộ tại sân bay (2)



Không phải là cướp máy bay, nghe nói là có một người đàn ông cố ý gây sự, gã muốn đổi sang khoang thương gia, nhưng khoang thương gia đã đầy, vả lại vé của gã là khoang phổ thông, cũng không phải trường hợp đặc biệt, công ty hàng không tất nhiên là từ chối, nhưng để xoa dịu khách hàng, bọn họ có thể cung cấp cho hắn đãi ngộ của khoang thương gia.

Sau đó gã đàn ông này bất mãn, bắt đầu cãi cọ quát tháo, rồi biến thành cố ý đả thương người. Tiếp viên hàng không hầu hết là phụ nữ, hoàn toàn không phải đối thủ của gã, thậm chí mấy người đàn ông khác chủ động giúp đỡ cũng bị gã đấm cho nằm đo đất, không thể động đậy.

Mọi người thấy vậy thì sợ hãi, không dám tiếp tục ngăn cản gã nữa.

Trơ mắt nhìn tên côn đồ đi từng bước đến khoang thương gia, gã cao to lực lưỡng, 1m8 nặng phải hơn 100 cân, vai u thịt bắp, rắn chắc, khỏe như vâm, trông có vẻ như từng được huấn luyện bài bản, còn học một ít Tán Đả với Tae Kwon Do, người thường đâu phải đối thủ của gã?

“Chúng mày cút hết ra khoang sau, chỗ này là của bố mày!”

Tất cả mọi người đều là nhân vật có mặt mũi, nhất thời đều ngồi yên. Tiếp viên hàng không tuy hãi lắm nhưng cũng làm hết phận sự tiến tới cản lại: “Thưa anh, chúng tôi đã báo cảnh sát, mời anh…… Á a a!!”

Anh chàng tiếp viên hàng không bị gã cho một tát đẩy ra, ngã phịch xuống bên chân Hạ Tiếu Tiếu, nửa ngày không bò dậy được.

Hạ Tiếu Tiếu hoảng loạn sợ hãi. Trước giờ cô chưa từng gặp phải bạo lực máu tanh như vậy, ngồi đơ tại chỗ một lúc, quên cả che miệng!

Gã đàn ông cười khặc khặc:

“Nếu bọn mày không tự cút thì tao sẽ ném tất cả ra ngoài.”

Anh chàng tiếp viên hàng không ôm bụng bò lên, rơi vào đường cùng, chỉ có thể bắt đầu tổ chức cho hành khách sang khoang phổ thông tạm lánh, sợ gã kia thật sự sử dụng bạo lực, gây ra thương vong không cần thiết.

Hạ Tiếu Tiếu và trợ lý chỉ có thể đứng lên, đi theo sau người chỉ dẫn. Hạ Tiếu Tiếu từ xa nhìn Vân Triết. Anh một đêm không ngủ, hẳn là vừa mới bị đánh thức, bây giờ đang đứng đằng kia, khuôn mặt khôi ngô thoạt nhìn hơi tái nhợt, có chút mờ mịt, có chút nghiêm túc, có chút tức giận.

Hai bé fan hâm mộ của anh còn ở bên cạnh nhỏ giọng nói:

“Anh ơi cẩn thận, chúng ta trốn ra đằng sau đi! Tên kia ghê lắm…”

Gã đô con có vẻ như biết Vân Triết là minh tinh lớn, cười ha hả:

“Minh tinh là cái thá gì, chẳng khác gì con gà rù, bố mày dùng một tay bóp là chết!”

Hai bé fan hơi sợ hãi rụt rụt cổ.

Vân Triết nói: “Các em đi trước đi.”

Hai người nghe lời chạy ra.

Gã đô con hình như thấy hứng thú, đi đến trước mặt Vân Triết, bàn tay thô to nắm bả vai và mặt Vân Triết, soi mói nói:

“Gương mặt này quả thực không tệ, vóc dáng cũng được đấy, chỉ là bị thiếu cơ bắp, nhưng không sao, có thể dùng được…”

Những lời này nghe thật bỉ ổi, trợ lý của Vân Triết đẩy gã đô con ra: “Anh làm gì thế? Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ đây. Anh đừng động thủ động cước!”

“Cút ngay!”

Gã đô con mới chỉ hất tay ra, anh trợ lý lập tức lảo đảo ngã ra sau, mông dập xuống đất, đau đến mức hồi lâu không đứng dậy được.

Cách đó không xa truyền đến tiếng hét thất thanh.

Gã đô con vô cùng đắc ý, ánh mắt trần trụi/trắng trợn, như thể đang suy nghĩ nên sử dụng cơ thể của Vân Triết như thế nào. Vân Triết bị nhìn như vậy, vừa thấy ghê tởm vừa thấy lạnh sống lưng, từ cái nắm ban nãy, anh cũng biết bản thân minh khả năng cao không phải là đối thủ của gã, dù anh có học một chút thuật phòng thân, nhưng giờ phút này có vẻ như vô dụng rồi.

“Cút hết đi, tao muốn tên này ở lại!”

Người gã muốn tất nhiên là Vân Triết.

Mọi người che miệng kinh hô, vừa khẩn trương vừa lo lắng.

Anh trợ lý bò lồm cồm trên sàn không đứng dậy nổi. Cái tát kia khiến anh đầu váng mắt hoa, bây giờ ngoài lo lắng ra cũng chẳng thể làm được gì.

Vẫn là anh chàng tiếp viên hàng không là người tiến lên nói: “Anh đã bảo tất cả chúng tôi ra khoang sau, nhường khoang thương gia cho anh……”

“Câm miệng! Mày muốn chết phải không?”

Gã đô con hung thần ác sát, nơi này không ai là đối thủ của gã.

Hai bé fans của Vân Triết che miệng khóc huhu.

Trợ lý của Hạ Tiếu Tiếu kéo Hạ Tiếu Tiếu một mạch đi ra khoang sau: “Chị Tiếu Tiếu, chúng ta đi mau, nếu gã kia thấy chị là nữ minh tinh mà làm nhục chị thì phải làm sao bây giờ…”

Hạ Tiếu Tiếu rùng mình khi nghĩ đến chuyện này, vô thức đi theo.

Vân Triết rất bình tĩnh, đôi mày cau lại và ánh mắt ngưng trọng cho thấy lúc này đây anh cũng đang rất căng thẳng, nhưng anh không hề hoảng loạn, anh đang nghĩ cách để thoát khỏi khốn cảnh này.

Gã côn đồ càng vui vẻ hơn, bắt đầu không kiêng nể gì đánh giá cơ thể của Vân Triết.

Vân Triết cũng đang đánh giá đối phương, tuy rằng trông gã vô cùng cường tráng, nhưng khuôn mặt cứng đơ, trắng bệch, không thấy huyết sắc, cử động cũng cứng ngắc. Không chỉ vậy, anh còn cảm giác nhiệt độ cơ thể gã lạnh lẽo một cách kì dị. Trạng thái này không giống như trạng thái của một người đàn ông có thân thể khỏe mạnh.

Đúng vào lúc này, gã côn đồ đột nhiên rùng mình, như gặp phải thứ gì nguy hiểm, nghiêng đầu nhìn sang.

—— chỉ thấy bên cạnh ló ra một cái đầu nho nhỏ, đầu tiên là vành nón, sau đó là đôi mắt to tròn lúng liếng, cuối cùng là chiếc khẩu trang màu xanh lam.

Đối phương ngửa đầu,đôi mắt to tròn chớp chớp, nhìn chằm chằm vào gã, giống như đang nói: Mồi ngon!