Xuyên Không Thành Minh Tinh Trà Xanh Bị Người Người Ghét Bỏ

Chương 21: "Chị Chi Chi, chị còn sống không?"





Mà ở khoang doanh nhân cách đó không lâu.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, nhìn thi thể của gã đô con sau khi chết, dựa vào mức độ thối rữa và bốc mùi của tử thi, có lẽ gã đã chết lâu rồi. Nghĩ đến chuyện người vừa đánh nhau với bọn họ hóa ra là một xác chết bị điều khiển bởi thứ gì đó không rõ, mọi người cảm thấy vừa sợ hãi vừa ghê tởm, xung quanh toàn là mùi xác thối, càng nghĩ càng sợ, nhịn không nổi che miệng nôn khan.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, những chỗ bị gã đô con chạm qua đều phảng phất mùi hôi thối.

Không ai là không khiếp sợ, bàng hoàng suy sụp, thậm chí có người còn khóc thút thít. Có ai ngờ rằng ở xã hội khoa học cũng có thể gặp phải chuyện quái dị như vậy?

“Đờ cờ mờ cái quái gì vậy?”

“Thời buổi này thi thể cũng biết chạy trốn sao?”

“Tôi đã nói sao gã lại mạnh như vậy, chúng ta nhiều người như thế mà không thể ngăn được gã, ra là gã không phải người……”

“Tà môn vậy, có thể là bị ma nhập đúng không?”

“Còn có Triệu Chi Ý kia nữa. Vì sao cô ta túm một cái gã đó lại ngã xuống? Cô ta lai lịch thế nào?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Triệu Chi Ý. Cô lúc này đang lo lắng duỗi tay ra, bàn tay nhỏ bé giơ lên thật ​​cao, vẫn duy trì tư thế "túm", khẩu trang trên mặt đã rơi mất, lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp thanh tú, tóc tai rối bù, vài sợi tóc dính lên đôi má ửng hồng, tuy rằng thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng lại mang một vẻ đẹp lẫy lừng khó giải thích.

—— cô vừa rồi không màng nguy hiểm chạy lên cứu Vân Triết, hành động anh dũng vĩ đại đó đến nay bọn họ còn nhớ rõ.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô, lại sợ hãi nhìn “móng vuốt” của cô.

Trong tay cô lúc này đã trống rỗng, chỉ còn lại một mảnh bạch quang, không có gì hết, tựa như bóng đen liều mạng giãy giụa ban nãy trước giờ chưa từng xuất hiện.

Có người không tin tà còn gắng sức dụi mắt, chẳng lẽ là hoa mắt? Không thể nào, ban nãy rõ ràng đều nhìn thấy!

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Triệu Chi Ý.

Triệu Chi Ý:…

Cô giơ móng vuốt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hoảng sợ, ghét bỏ chạy về phía WC:

- “Sợ quá! Sợ quá! Tay tôi thối quá đi, buồn nôn quá! Tôi đi rửa tay đây!!!”

Mọi người:……

Vân Triết:…………

Tiểu Anh câm nín chạy theo hai bước. Ai ngờ đúng lúc này, máy bay lại đột nhiên rung lắc, ánh đèn sáng choang nhấp nháy chớp tắt, lúc mờ lúc tỏ, tiếng dòng điện xẹt xẹt, rầm một tiếng! Có bóng đèn nổ tung vì không chịu được áp suất mạnh như vậy! Máy bay càng rung lắc dữ dội hơn, biến cố bất ngờ khiến mọi người trên máy bay ngã sấp ngã ngửa, hoảng loạn, bắt đầu la hét!

Người nằm ngã kín hành lang. Do không đề phòng nên Vân Triết không cẩn thận ngã lên thi thể hư thối của gã đô con, xúc cảm lạnh lẽo, ghê tởm khiến anh thiếu chút nữa phun ra.

Tiếp viên hàng không sắp gục ngã, nhưng lại tận chức tận trách lớn tiếng hét lên những việc cần chú ý để mọi người tự cứu lấy mình. Vài hành khách gần đó đã tìm chỗ để ngồi xuống, thắt kỹ đai an toàn, đeo mặt nạ dưỡng khí, khom lưng ôm chặt hai đầu gối.

Nhưng vẫn không cách nào ngăn cản sự tuyệt vọng và sợ hãi lan tràn.

“Cứu mạng a a a!!”

“Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết! Ai đó cứu tôi với……”

“Huhuhu sau này tôi sẽ không bao giờ đi máy bay nữa! Tôi không bao giờ đi máy bay nữa!”

“Ai đó cứu tôi với? Cứu tôi với……”

Điều đáng sợ hơn nữa là trong bầu không khí như vậy lại truyền đến một tiếng tru lên thảm thiết của một người đàn ông —— tiếng thét lớn đến mức gần như truyền khắp toàn bộ cabin, không chỉ khiến người ta chói ráy mà còn choáng đầu váng óc, có người tai còn chảy cả máu.

Tiếng thét mang theo ác niệm và sát ý khiến người khác khó mà làm lơ được, tựa như muốn kéo bọn họ cùng xuống địa ngục!

Giờ khắc này, trong đầu mọi người đều không hẹn mà cùng có một ý nghĩ: Xong rồi, hôm nay có lẽ bọn họ thật sự phải chết ở đây.

……

Mà ngay lúc này đây Triệu Chi Ý đang ngồi trên sàn, bóng tối và rung lắc đối cô mà nói ảnh hưởng không lớn. Cô một tay ấn con tiểu quỷ đang liều mạng chạy trốn, một tay nắm thành đấm mà thụi nó.

Từ trước đến nay cô đánh quỷ chưa bao giờ có kỹ xảo gì, hoàn toàn đều là dựa vào thực lực tuyệt đối của mình, cho nên lúc này cũng là trực tiếp đánh từng quyền lên phần hồn, đánh đến khi tiểu quỷ kêu oai oái, càng thêm giãy giụa điên cuồng. Hơn nữa Triệu Chi Ý bởi vì sợ gã kêu loạn rồi nói lung tung nên gần như mỗi một quyền đều nện lên mặt gã.

Bang ——

Bang bang bang ——

Không đến vài cái, tiểu quỷ đã hoàn toàn thay đổi, miệng không còn, mắt mũi cũng biến dạng, khuôn miệng không thành hình chỉ có thể phát ra tiếng rên ê a, không còn khí thế hăng hái, dồi dào như vừa rồi nữa. Hồn phách ngưng tụ cũng tản mạn rời rạc, có thể thấy nguyên khí đã bị tổn thương nặng nề. Gã thấy quả thực không thể chạy trốn khỏi tay nữ nhân độc ác này, trong lòng có một tá mưu ma chước quỷ, bắt đầu đáng thương huhu nức nở xin tha.

Đáng tiếc, Triệu Chi Ý khét tiếng tàn nhẫn độc ác, giết quỷ như ngóe, vừa thấy gã xin tha, lập tức cười đắc ý, loảng xoảng vài cái, đánh cho gã không giữ được hình như người, cuối cùng biến thành một đám sương đen do tà ác ngưng tụ mà thành, linh hồn bay lơ lửng. Cô nhào qua nhào lại như nhào bột, lại dùng sức bóp nhéo, cuối cùng nặn thành một cục thạch đen mềm dẻo, nhét vào túi quần áo.

Đáng tiếc, nếu bây giờ cô còn ở trong mộ thì có thể nặn thành hình thỏ con, gà con, heo mập,... ăn cũng ngon miệng hơn.

Nhưng hiện giờ tình huống nguy cấp, cô không có nhiều thời gian, sau khi ác quỷ bị thu phục, máy bay rung lắc dị thường rốt cuộc cũng dừng lại. Chỉ là bóng đèn trên máy bay đã hỏng hơn phân nửa, cũng may còn có đèn khẩn cấp. Lúc này trong bầu không khí sáng tối giao thao, những người bạn nhân loại cũng bình tĩnh lại, bắt đầu cảm thấy may mắn đã thoát chết.

Người ngã trên mặt đất cũng lục tục bò dậy. Triệu Chi Ý quỳ ngồi trên mặt đất, nghe Tiểu Anh khóc nức nở kêu la:

- “Chị Chi Chi! Chị Chi Chi, chị ở đâu? Chị còn sống không?”

Triệu Chi Ý giữ túi đáp:

- “Còn sống, em tự tìm chỗ mà ngồi xuống đi.”

Tiểu Anh thường xuyên dĩ hạ phạm thượng mạo phạm cô, cái tâm hiếu thảo này có thể thấy được.

Đúng lúc này, Triệu Chi Ý cảm giác có người đi tới trước mặt cô. Cô định dịch dịch ra nhường đường, ai ngờ người nọ lại cúi người xuống kéo cô từ trên sàn dậy, sau đó cho cô an vị trên chiếc ghế bên cạnh:

- “Thắt dây an toàn vào, ngồi yên, chú ý an toàn.”

Triệu Chi Ý cũng không nghe ra đối phương là ai, tai cô bị tấn công ở cự ly gần, tuy rằng không đến mức đổ máu, nhưng vẫn ong ong như có muỗi kêu.

Cô nói câu cảm ơn người tốt, đối phương dừng chân một chút, sau đó rời đi.